Thơ tôi bây giờ là niềm vui
Vui như những tiếng chuông ngày xưa bán cà rem từ cần Thơ qua Bến Bắc, qua Bình Minh qua Phụng Hiệp
Vừa lắc chuông đồng, vừa nhìn mấy in trên sông nước
vừa nhớ đến những câu thơ của Huy Cận sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp/ Con thuyền khua mái nước song song song….
Bây giờ thì chuông cũng reng reng
nhưng thay vì chuông đồng là chuông wireless
Ta đặt khắp nhà
để Y. bấm kếu để ta chạy cho kịp dù ở dưới hầm nhà hay trong nhà tắm
Ôi tiếng chuông…
Em thiếu nữ có buồn không hở nhỏ
Tôi chở em đừng chờ ở trên cầu
Chuông nhà thờ vọng xuống lễ đầu
Con cá chép bỗng nằm yên dưới nước
Chuông nhà thờ tôi mang cùng mái tóc
Em hao gầy , đối mắt nhắm. cầu kinh
Tôi là thằng vô đạo mà phải run
Sợ Chúa phạt vì lôi em ra cửa Chúa
Vậy đó, tiếng chuông của một thời… Đời tôi đã mấy lần chuông mà sao giờ này những âm thanh đang nhả nhạc
Tiếng chuông không còn réo rắc, ngân nga
Tiếng chuông không còn làm em nhắm mắt làm dấu thánh
Tiếng chuông bây giờ, Y. ơi
Em nắm không cục cựa trên giường
Chân tay em liệt rồi, những ngón tay co quắp rồi
Tay phải chân phải bắt đầu run rồi
Đủ mẹ cái tay cái chân sao mày không chịu vâng lời tao…
Nhưng mà, còn tiếng chuông
Em cứ bấm nút
Là tôi sẽ có mặt ngay
Tôi sẽ thay tả cho em, thay quần cho em, thay áo cho em
Tôi sẽ lau thân thể em thật sạh,
sẽ dọn dẹp bãi phân, nước tiểu
Tôi đâu có gì ghê tởm
Thấy cứt mỗi ngày, kê gần mũi mà hưởi
Bởi tiếng chuông
Cứu nạn em cứui nạn tôi cứu nạn chúng ta
Phải,
Chùa cũng dùng chuông
Nhà thờ cũng đổ chuông
Bây giờ, tôi mới hiểu tại saio lại có tiếng chuông như niềm cứu rỗi…
Tè te, tè te,,,
Tôi có mặt đây, bà ngủ đựộc không