Trên đây là trang sách rút từ tác phẩm “ Nationalist in the Viet Nam Wars: Memoirs of a Victim Turned Soldier” của NGUYEN CONG LUAN, có nhắc đén đơn vị tôi: đại đội 405 thám kích thuộcsư đoàn 22 BB.
Qua cuốn hồi ký, tôi hiểu tác giả không phải là chỉ huy trực tiếp đơn vị tôi, nhưng là chỉ huy gián tiếp. Có thể đại đội tôi được tăng phái cho cuộc hành quân mà ông là người có thẩm quyền điều động. Một đọan ông đề cập nhiều đến thám kích là đọan ông kể về hành động gan dạ của 2 người lính thám kích thuộc đại đội 405 thám kích trong việc diệt một hầm có 5 tên địch xâm minh. Dù ông đã xử dụng nhiều biện pháp như thuyết phục chiêu hồi, bắn M79 dọa dẩm với mục đích là để họ còn được sống… nhưng đổi lại là địch vẫn ngoan cố, không chịu đầu hàng. Cuối cùng ông ra lệnh phải diệt hầm. Nhưng vấn đề chính là giải quyết làm sao, tìm cách gì trong khi hầm thì kiên cố ?, ngụy trang rất khéo, trong khi 5 tay súng dưới hầm chờ đợi sẵn ?.
…At last, two of the 405th troops, a corporal and a PFC, volunteered for a bold mission. The corporal asked just one thing: to help his wife and two children bring his corpse back to his home near Can Tho should he be killed. The PFC, who was a single boy, asked for nothing. The two, a Catholic corporal and a Buddhist PFC, prayed for a minute. Then they stripped to their underpants. Then crawling on the ground, dry grass would make no sound on bare skin. Each man held two M-26 hand grenades in his hands, with safety pins removed, and gripped a carbine bayonet between his teeth. (2)
Tạm dịch:
Cuối cùng, hai người lính thuộc đơn vị 405, một cấp bậc hạ sĩ, một binh nhất, tình nguyện làm nhiệm vụ gan dạ liều linh. Người hạ sĩ chỉ yêu cầu một điều: giúp vợ và hai đứa con anh mang xác anh về Cần Thơ nếu chẳng may anh bị giết. Người lính binh nhất chỉ là một cậu trẻ độc thân, thì không đòi hỏi điều gì. Cả hai, viên hạ sĩ người công giáo, và người binh nhất gốc Phật tử, đều cầu kinh một phút. Rồi họ cởi hết quần áo ra chỉ còn lại quần lót. Đọan họ bò trên đất, trên cỏ khô, gắng không gây tiếng động. Mỗi người tay cầm hai trái lựu đạn M26 đều rút chốt an toàn , miệng thì ngậm lưỡi lê…
****
Nhắc, nói lên sự thật, có phải là “chưa chịu giải ngũ” hay là vì lương tâm của một nhà văn ?
(Hình chụp trung đội tôi sau đêm đột kích. Thầy trò vui lắm trước ống kính của viên cố vấn MỸ. Viên cố vấn này sau đó đã tử trận.)