Bắt chước TCS thay vì chọn niềm vui, tôi cũng mỗi ngày chọn thức ăn cho người bệnh. Tôi phải tìm mua những rau cải, hay gạo nâu, cá salmon. Tôi càng lưu tâm đến độ đường, muối, chorestrol khi mua bất cứ thức ăn, hay thức uống.
Từ ngày theo em, nhất là trong một tháng có mặt ở nursing home thường trực, tôi càng hiểu rõ hơn về mặt thật của một nơi mà người ta gọi là nhà dưỡng lão, trung tâm phục hồi, trung tâm săn sóc bệnh nhân già lão. Những kinh nghiệm mà Y. phải trả bằng cái giá rất đắc, quá đắc, từ những khổ nạn đóng đinh mười phân vào nửa thân người bị stroke, đến những khổ nạn đóng đinh 15 phân ở nursing home, tôi nghĩ, chưa có ai trải qua như Y. Cái bẩy rehabilation center được giăng ra, những niềm nở, những nụ cười, giờ tôi mới thấy là ghê sợ. Họ đã đeo vào chiếc mặt nạ. Họ ngụy tạo. Nhưng thân nhân của người già lão bệnh họan kia phải cần đến họ. Cần đến một nơi thay thế con cháu bởi vì con cháu không thể nào săn sóc cha mẹ tại nhà.
Vâng. Cái bẩy. Tôi bị mắc bẩy. Y. bị mắc bẩy. Khi bệnh viện cho Y. xuất viện sau một tháng điều trị, họ đưa cho tôi một danh sách dài những rehabilation center. Họ bảo mục đích của trung tâm này là tiếp tục việc tập tành vật lý trị liệu hầu bảo đảm việc đi đứng trước khi được thật sự về nhà để theo chương trình home care. Tôi lên Net điều nghiên. Thấy nơi nào cũng tốt. Nào là phòng một giường. Nào là nệm drap, bình hoa, ánh nắng. Nào là y tá tươi cười. Nào là những ông già bà lão ngồi trên xe lăn, rạng rở. Nào là cảnh tập tành…
Không ngờ, khi chạm vào thật tế, thì đã quá muộn. Vâng. Căn phòng một giường là có thật. Nhưng là phòng Private, phải trả tiền gấp đôi hay chỉ dành cho những bệnh nhân anh chị, thích đánh đấm. Vậng, họ nở nụ cười tươi là thật, nhưng sau đó, khi cần thì họ ít khi làm thỏa mãn. Nụ cười ấy chỉ dành để lấy tiền medicare. Vâng. Nơi để tập tành đi đứng là náo nhiệt thật, đầy đủ dụng cụ thật, nhưng trên thật tế, càng náo nhiệt thì người bệnh càng ít được cơ hội tập tành. Vâng, dụng cụ hiện đại thật. Nhưng hiện đại để thay thế công việc của những người phụ trách để họ có thì giờ lo những bệnh nhân khác hay đùa giởn câu ngày.
Bạn tôi trách tôi tại sao không chọn một trung tâm phục hồi chức năng thuần túy, thay vì phải gởi Y. đến nursing home. Xin vui lòng tìm dùm tôi có một nơi nào thuần túy, nhận nuôi hay chăm sóc bệnh nhân. Có bạn thương tình giúp tôi những nursing home được medicare đánh giá rất cao. Nhưng medicare không thể đánh giá được một phòng hai người, một người thì tỉnh trí, một kẻ thì luôn luôn nói với người chết hay ho suyển suốt đêm, hay hét hò man rợ, đánh cả y tá, phun thuốc khi y tá cho uống…
Tôi xin cảm ơn tấm lòng. Xin hãy để tôi chịu đóng đinh chung với Y. Tôi đã yêu cầu thay đổi phòng 3 lần. Nhưng lần nào tình trạng càng tồi tệ hơn. Thôi thì chỉ còn cách mang Y. về nhà, để tự mình chăm sóc lấy. Không thể chần chờ nữa.
Trong hồi ức Cảm tạ Ban Mê Thuộc, tôi có viết về kinh nghiệm sống của mình. Khi cầm tờ sứ vụ lệnh với hàng chữ: Đương sự phải phục vụ ở đơn vị tác chiến xa thành phố xa trục lộ giao thông, có ai ngờ vùng đất lưu đày lại trở thành vùng đất bao dung. Cũng như khi mang Y. về nhà, hẩm hiu hai chiếc bóng già, tôi không thể tưởng tượng là chính tôi đã tập Y. những bước chân đi đầu tiên qua những sáng kiến mà tôi đã nghĩ. Rõ ràng, cánh cửa đã mở ra, thật sự đón nhận những ánh nắng mai rọi vào phòng.
Một câu hỏi là: Ai đã mở cánh cửa ra ? Tôi đã có câu trả lời cho tôi. Và chắc bạn cũng đã có câu trả lời cho bạn.
Có phải vậy không ?