Saigon trong trí nhớ
Saigon có mùa hạ dài hơn mùa đông
Nên Saigon có mắt em xanh như da trời tháng sáu
Saigon có thật nhiều quán cà phê quán cóc
Nên bàn ghế Saigon đầy ấp tình thân
Saigon có ngày cuối tuần Thủ Đức về thăm
Để những xe lam dập dìu Bến Thành Chợ Cũ
Để anh trở về thăm người em nhỏ
Khi ngọn đèn Saigon đã thắp sáng bùng binh
Saigon buổi chiều trời hay nổi giông
Nên những hiên nhà là những hiên tình hò hẹn
Saigon có những con bồ câu cúc cù trên hàng dây điện
Nên Saigon vẫn là nơi hò hẹn của những kẻ yêu nhau
Saigon ít khi thấy được ánh sáng hỏa châu
Nên đêm đêm Saigon bình yên giấc ngủ
Để em đến trường như con sáo nhỏ
Để người lính trở về có chỗ dừng chân
Đẻ mãi mãi Saigon là những bâng khuâng
Trong con tim của những người viễn xứ…
Niềm kiêu hãnh còn sót lại
Quân đội đã dạy tôi trở thành một người lính trận
Chiến trường đã giúp tôi hiểu thế nào là tình đồng đội anh em
Tội tù đã dạy tôi hiểu thế nào là nỗi ê chề nhục nhả của tên tàn binh
Người lính đã giúp cho tôi đôi chân và cái lưng đứng thẳng
Vịn vào, niềm kiêu hãnh tội nghiệp
Khi tuổi xế chiều, vạt nắng cũng buồn hiu
Những chiếc lá cũng úa vàng chờ cơn gió rụng
Người lính cũ xa hương mấy mươi năm chưa về cố quận
Đôi lúc cũng buồn làm kẻ không quê
Đôi khi chiều về mệt lả cùng 8 giờ mồ hôi lê thê
Anh thấy mình như một người vô cùng mất mát
Mất quê hương,
mất dần những tế bào thể xác
Như những chiếc lá đời cạn diệp lục tố nhân sinh
May mà anh còn niềm hãnh diện trong tim
Như vết sẹo đã chai lì trên lồng ngực cạn
Để anh có thể vịn vào mà đứng thẳng
và kiêu hãnh trả lời
tôi là người lính trận miền Nam
Hết chiến tranh
Bây giờ chiến tranh đã qua
Trên những triền sơn đã ngập đầy hoa cỏ dại
Con cáo con chồn chắc không còn kinh hãi
Trở về đào ổ đào hang
Và những lối mòn có lẽ những cốt xương
đã bị khuất trong lùm cây bụi cỏ
Tiếng chim rừng đã thay tiếng nổ
và những hố bom đào trở thành di vật chiến tranh
Và có thể chìm vào lãng quên
Chỉ có vết sẹo đóng dấu trên ngực anh
là không quên được
chiến tranh
Cuối cùng, chiến tranh rồi cũng bỏ lại đằng sau
Người lính hôm qua bây giờ thành bóng mờ dĩ vãng
Trên mái tóc bạc của anh
là thời gian tàn nhẫn
và trong đôi mắt anh
là những kỷ niệm chập chờn
Đôi khi giật mình sau những mê hôn
Tỉnh dậy thấy mình vẫn còn sống sót
Mắt lại mở chong cùng cõi tối
Kỷ niệm xưa lại lũ lượt đi về
Những vui buồn, những ray rức lê thê
Những dấu vết của cuộc hành trình
mãi mê chết sống
Người lính trong anh bây giờ là chiếc bóng
Tha thiết vô cùng như da thịt tình nhân
Đậm đà vô cùng như hớp xây chừng sau đêm làm ăn
Uống thêm đôi má cô hàng bên nồi nước sôi ửng đỏ…
Cô hàng ơi, đêm qua trời mưa như thác đổ
Ngồi cả đêm không ngủ
Ngóng cổ quá dài đợi gà gáy đầu thôn
Tha lỗi cho tôi phải đập cửa quán tinh sương
Cám ơn cô hàng, mở cánh cửa từ tâm
Để sáng lạnh tôi nhấp ly xây chừng pha sửa
Hút điếu thuốc đầu ngày
lòng nghe niềm vui nho nhỏ
Khi tiếng trống trường vang vọng đổ từ xa…
Màu áo lính xưa
Đơn vị chúng tôi thường ngụy trang đồ đen khi làm ăn đêm
Ngày ngày xuống đồi mồ hôi cứ thấm thêm trên từng sợi vải
Những gian khổ, và những điều không thể nói
Cứ lớp lớp chất chồng theo ngày tháng chiến chinh
Người lính thám kích chúng tôi không có áo giáp che thân
Đầu đội chiếc mũ rừng nhẹ hơn mây trắng
Chiếc áo chiếc quần dày sương khét nắng
Cứ mặc hoài nên màu áo bạc xơ
Mà người tình thì không có
chỉ có gian truân
nên áo không ai vá dùm để mang theo tình yêu em gái
Khi người ta bây giờ oai hùng trong màu hoa dù, hoa vải
Thì tôi mang lại chiếc áo cũ năm xưa
Dù tả tơi đen đúa nhưng là màu áo nắng mưa
Giúp tôi đứng thẳng bằng đôi chân của người thám kích
Xin trả lại
Xin trả lại bên trời vầng trăng đỏ máu
Và tiếng dội ầm ầm của đám trực thăng
Và cả một biển rừng lửa bốc xung quanh
Và sườn lũng cháy đen thành than củi
Người lính cũ mắt nhìn trong bóng tối
Nghe văng vẳng bên mình
lời rên rĩ:
cứu em !
Ngày Memorial ở Mỹ
Người lính già đứng nghiêm chào tay
Khi tiếng kèn đồng chiêu hồn nức nở
Không biết nơi này, giang sơn nước Mỹ
Có đón những linh hồn tử sĩ miền Nam
Người lính già đứng nghiêm chào tay
Đôi mắt hom hem sau làn kính lão
Ông không thấy gì. trừ một trời giông bão
Và những bãi mồ bãi chiến thê lương
Người lính già đứng nghiêm chào tay
Ông đang nghĩ về
núi sông giang sơn hồn thiêng tổ quốc
Nhưng ông chỉ nghe con tim mình nhức buốt
Trong tiếng kèn đồng
nức nở thê lương
Thế hệ chúng tôi
Khi trở lại ngồi trong lòng quán tối
Thuốc vàng tay, và vầng trán đăm chiêu
Thế hệ chúng tôi, những đứa đôi mươi
Hồn đã mọc những nụ buồn chín sớm
Khi trở lại, dựa lưng vào vách quán
Để giọt buồn pha đậm tuổi suy tư
Chiếc mũ rừng che nửa mặt âm u
Đôi giày trận bết bê bùn đột kích
Khi trở lại nghe Nỗi buồn nội chiến
Lời ca nào làm quặn thắt lòng ta
Chợt nhìn lên thấy mắt bạn lệ nhòa
Sao tuổi trẻ chúng ta lại buồn quá đổi
Cho những người không bao giờ thấy hòa bình
Thì đi về, sẽ không nói năng
Nhưng hàm răng phải cắn bầm bật máu
Những thằng sống chưa vui mừng thoát chết
Nhưng nỗi buồn, những thằng chết, để đây
Đây chiếc poncho, tao kéo xác mày
Ngủ yên nhé, rồi sẽ vào nhà xác
Rồi mẹ cha sẽ mặc đồ tang trắng
Rồi anh hùng rồi tổ quốc ghi ơn
Cứ ngủ đi, hết lệnh lạc hành quân
Hết nhổ chốt, hết đêm dài trắng mắt
Hết chiếu rượu, bưng cả thau mà nốc
Hết dưỡng quân, tìm gái ở Qui Nhơn
Hết da vàng, hết máu đỏ Việt Nam
Hết hết cả, chào tay mày lần cuối
Tao cắn răng, nói rằng mình đừng khóc
Thằng nào đây, thằng Bắc hay thằng Nam ?
Sao mặt mày thân thể đều cháy đen
Nằm thanh thản dưới mặt trời cháy lửa
Chíên tranh, chiến tranh trò chơi chó đẻ
Mày bỏ cuộc rồi, tao chơi với ai ?