ĐẸP

ĐẸP

tản mạn THT

Niềm vui nở búp mọi mùa. Người thi sĩ có đất đai vườn tược để trồng niềm vui ấy.
Người thi sĩ không có mùa xuân, mùa hạ, mùa thu mùa đông. Người thi si chỉ có một muà hạnh phúc.
Nếu so sánh một ngừoi đi thăm Vịnh Hạ Long hay đi du hành bằng cruise, và một người lính do quân
trong một đêm trăng, ta sẽ thấy sự khcác nhau rất xa. Mội đàng là cảnh tượng biển trăng hùng vĩ làm
người thi sĩ phải ngây ngất, cảm thấy mình nhỏ bé lại. Một đàng như một kẻ lội trong môt biển trăng
mênh mông không biết đâu là bến bờ. Con đường làng, trăng biến màu đất sét thành màu bánh tráng.
Và trăng soi bóng người lính trên đường di chuyển. Trăng làm cánh đồng đã vàng nay dát cả một lớp
nhũ kim bao la bát ngát. Khác với người du khách,   bài thơ cuả người linh không phải ca ngợi cảnh tương hùng vĩ mà là đôi mắt

long lanh ánh trăng:

Đêm trăng qua làng em
Dừng quân bên hiên nhà nhỏ
Trăng lung linh trên tàn vú sữa
Xôn xao gió gọi thì thầm
Em nhìn lên bầu trời vô tận mênh mông
Tôi kể em nghe về chùm Hạc Trắng
Tháng giêng bầu trời đầy sao lấp lánh
Con hạc bay về thăm lại quê hương
Em thấy gì không, đuôi nó dị thường
Vì sao sáng giữa hằng hà tinh tú
Vì sao sáng đang cùng nhau nhảy múa
Như cả bầu trời mở hội hoa đăng
Em nhìn lên, đôi mắt long lanh
Tôi bắt gặp thêm hai vì sao yêu dấu
Em mười lăm, hết giêng mười sáu
Tôi hứa trăng tròn trở lại thăm em +

Bây giờ tôi bỏ làng cũ lưu vong
Bỏ những đêm qua vườn xưa hương cau hương bưởi
Bỏ ngọn gió thì thầm trên tàn vú sữa
Bỏ con hạc trời trở lại hằng năm
May mà tôi còn có hai vì sao xa xăm…

(Con đường trăng, trong Ô Cửa, thi tuyển THT, tái bản nhiều lần)


Câu hỏi:
Ai là người hạnh phúc ?

%d bloggers like this: