MỘ MÌNH

MỘT MÌNH !
Trưa nay tôi đến Viện một mình. Chỗ parking dành cho người tàn phế không còn chỗ trống nên tôi phải đậu xe hơi xa cửa viện. Câu hỏi được đặt ra là tôi có nên dùng walker hay không. Nếu dùng thì gặp ít nhiều trở ngại trong việc đẩy xe hay chờ đơi người trợ tá đẩy xe ra ngoài vườn hoa… Cuối cùng tôi quyết định không dùng walker. Tôi sẽ như môt người bình thường dù bước đi chậm hơn, dù leo lên bậc tam cấp khó khăn hơn.
MỘT MÌNH !
Vâng tôi sẽ chúng tỏ răng con rùa, con chó già này sẽ đến mức. Tôi quen với “một mình” rồi. Chiếc phản đen tuổi thơ đã lụt ngập nước mắt của một vì sao côi cút. Một mình. Tôi không cần ai thương hại tôi, kể cả má. Tôi thây màn võng mô của đôi mắt má xám xịt, hiện lên những sợi gân đỏ huyết. Tôi băm môi, để má tát vào mũi, để hai giòng máu cam tuôn ra xối xả khi ngoan cố không xin lỗi. Một mình. Tôi làm sao biết chính một mình mà trời vô lượng, vô bờ vô ngã vo minh hư vô ấy đã giúp tôi bỏ đi cái võ Tran quí Sách, mà thành Trân Hoài Thư.
Vâng một mình, tôi chưa một lần có ai ban cho hạt lệ mềm để lệ tôi, lệ người hòa trộn lại, mang xuông tuyền đải cho khối tình chàng một mình này khi tôi năm trong phòng cấp cứu hồi sinh. Một mình, tôi mang súng và cây viết làm người lữ hành cô đơn của C. V. Georghiu….Một mình, cô đơn hơn cả vì sao cô đơn trên bầu trời. Bởi mỗi năm trời vẫn động lòng cho đàn chim ô thươc bắt cầu. Còn tôi, chỉ là một con đường trăng sáng bạc, bóng tôi nửa đêm đổ hiện trên đường di quân, Nó đồng hành với tôi, nhưng nó không bao giờ tôi bắt được để giúp tôi có bầu có bạn đở buồn.
Tôi mở cửa dùm người nhân viên UPS. Anh ta liên tiếp cám ơn, cám ơn. Anh ta đâu có biết tôi là kẻ tật nguyền. Rôi vào phòng tiếp khách. Đo nhiệt độ. Ký mấy giấy tờ. Tôi hỏi cô trực: Tôi có thể vào phòng vợ tôi đẩy xe ra ngoài kia không. OK. Ông cứ vào phòng bà.
Tôi bước hiên ngang. Tay như đánh nhịp . Chân bước dài. Tôi hiên ngang hùng dũng như vị tướng duyệt binh. Và tôi tìm đến phòng mình.
Cám ơn mình, dù mình không còn nhận ra tôi, nhưng tôi biết là tôi không còn một mình nữa. Tôi vẫn có mình bên cạnh.
%d