Ơn đền nợ trả

1.

Ngày và đêm, đêm và ngày
Làm sao tôi biết thân này của tôi
Mẹ tôi cho tôi cuộc đời
Đao binh cho  xỏ đôi giày saut da
Hòa bình, cho gỗ rừng già
Nợ nần  tôi được hóa thân thú người
Tôi vay tôi trả cho đời
Giờ tôi tám chục còn gì trả không?

Sao mà dạ cứ bâng khuâng
Ai cho tôi sống đến ngày hôm nay

Ơn này không biết trả ai ?

(thơ làm ở tuổi 80)

%d