VẦNG TRĂNG (I)
Ôi cánh rừng trăng, mênh mông và bát ngát
Bóng người, bóng trăng và bóng lá chen nhau
Cả biển trăng vàng như thể kim ngân
Óng ả chảy từ làng ta về vùng địch chiếm
Và những mả mồ đồng mương trăng tắm
Trăng dõi trên đầu trăng cũng thức canh chung !
Và trên tấm poncho lấm tấm giọt sương
Cũng biến thành những giọt trăng vàng lóng lánh
Và đồng cỏ tranh chảy dài về rừng già đen thẩm
Là biển hồ lai láng một giòng trăng….
Ta đang ngất ngây, xin ở lại chị Hằng !
Ôi vầng trăng
Có khi nào ta mang theo làm hành trang cuộc sống ?
Bởi trăng hiện lên rồi sẽ lặn
Bởi đêm rằm thì cũng phải nhường lại tối ba mươi
Làm sao ta giữ nó để làm đẹp cuộc đời ?
Để ta có thể nhìn loài người dưới thấp ?
VẦNG TRĂNG (II)
Anh không bao giờ thích ăn chay
Bởi em đã thay anh ngày đêm sám hối
Lòng em trăng rằm soi đời anh bóng tối
Thì ít nhiều bóng tối cũng lung linh
Anh như con thằn lằn tội nghiệp nghe kinh
Lời em tụng thương cuộc đời quá khổ
Cũng biết vậy, sao nỗi buồn không nhỏ
Tụng tụng hoài, chừng nào hết buồn đây
Giờ cả năm, em bỏ kệ bỏ thầy
Bỏ cửa bỏ nhà vào nhà thương dưỡng lão
Bỏ lại căn buồng thờ với nhang đèn ảo não
Bật đèn lên anh bỗng khóc mùi
Em bỏ Ông Thiên Tam Bảo Ông Bà
Còn lại mấy cái ly trà đen cằn tận đáy
Giống như đời em bây giờ cũng vậy
Tận đáy rồi còn lại cuống hoa khô
Từ mấy hôm nay em cứ bảo rằng no
Anh không còn biết món ăn nào em thích
Năn nỉ mãi nhưng làm sao mà ép
Khi một người không biết đói – em ơi
Đời anh tối thui nên chẳng có vầng trăng
Làm sao mang chị Hằng về bên này giường bệnh
Thôi thì chiếc bánh-xèo-trăng này
anh làm rất vụng
Em hả miệng ăn giùm một chút để anh vui…
Oh my old baby my old baby của tôi
My old baby hôm nay giỏi lắm biết nghe lời…
Bánh xèo do THT làm – hình của THT
Trần Hoài Thư
Ashbrook Nursing home July 1, 2016