TRẦN HOÀI THƯ
Anh đã về, em thấy đó, em yêu
Lành lặn cả đầu mình và thân thể
Trong thời buổi sậy lau còn nghi kỵ
Thì huống chi là lòng dạ của con người
Khi mà lá rừng thì lấp ló ma trơi
Khi mà bụi lùm là kẻ thù mai phục
bước trái cất lên là giẫm vào lòng địa ngục
bước phải cất lên là lấp ló cửa thiên đàng
Vậy mà anh về, anh về thật bình an
Để kịp ra mắt họ hàng trong ngày đám cưới
Xin cám ơn em đã phủ xuống đời anh bóng mát
Khi đời anh đã khô kiệt thanh xuân
Cám ơn em, đã tắt giùm tiếng nói dạ lan
Đã kê dưới đầu anh bằng chiếc gối bông gòn êm ái
Ôi, từ lâu, rất lâu kể từ khi làm lính núi
Anh có bao giờ được may mắn này đâu
Chỉ có chăng là một chiếc mũ trùm đầu
Lót thêm chiếc poncho giữa mả gò ngút ngàn tử khí
Cám ơn em, đã động lòng cảm lệ
Đã dọn chiếu làm giường
Chia sẻ một nửa vầng trăng
Soi lên phận đời người lính thú lênh đênh…
Xin cám ơn những đồng đội anh em
Chuyền ly đế mừng ông thầy về Nam cưới vợ
“Những thằng lính núi rừng thường là những thằng dính sổ
Ai thèm ưng lính rừng để phải quấn khăn tang”.
Xin cám ơn những người bạn Thượng Nùng Kinh
Đã chịu khó mở đường cho ta về phép
Ôi ước gì phép thần thông để khắc
Những tên người lính ấy trên vách núi Cù Mông
Xin cám ơn người bạn lính phi công
Bất chấp trời gió mưa cuồng nộ
Cho anh quá giang một chỗ
Trong khi phi trường dân sự đóng cửa tỏa quan
Trong khi mây vần vũ diễn hàng
Phi đạo không thấy một con tàu nào lên xuống
Thì bỗng nhiên một con tàu ló dạng
Một con tàu cứu rỗi
Một con tàu ân nhân
Cám ơn lần nữa người bạn phi công
Lính mình ngoài cái gan
Vẫn còn có trái tim bồ tát
Xin cám ơn bác tài xế tắc xi giàu lòng nhân ái
Thay mặt Saigon mở cửa trái tim
Mang chàng rể từ rừng trả lại cùng cô dâu
Khiến nàng khóc òa vì vui mừng quá độ
Ngày hợp hôn
Saigon giới nghiêm có cơn mưa nhỏ
Hôn lễ không đèn hoa
Không chào bàn hai họ
Không rầm rang nhạc cưới tưng bừng
Anh trong bộ đồ lính rừng
Ngực áo thêu hình con diều hâu vồ mồi vuốt sắc
Em trong chiếc áo dài màu hồng tha thướt
Cặp môi hồng, và đôi mắt tô than
Gương mặt em sáng ngời như thấy cả vầng trăng…
Bàn tay em nắm bàn tay anh ấm lắm.
Và những lát bánh chúng ta mời bạn, khách
Anh xin thêm vào hương mật của tình yêu…
Anh xin thêm vào tình đồng đội anh em
Đã giúp anh bình yên trở về kịp ngày hôn lễ…
(Thư Trung – Trang Sinh hoạt văn nghệ – tạp chí Văn năm 1970)