Tát ghe ngày bão biển…

Một tiếng kêu mà dội cả đất trời
Tôi cúi xuống nhìn biển nằm thin thít
Bỗng từ nơi nào – đông tay nam bắc ?
Một tràng sấm rền như pháo lênh hành quân
Rồi gió ào làm cau mặt đại dương
Rồi ngùn ngụt mấy lọan cuồng vần vũ
Mây che mặt trời không còn sáng tỏ
Chỉ thấy bốn bề lóe sáng vây quanh
Biển bổng đen ngòm, sóng dữ hung hăng
Chụp lấy con thuyền khảo tra tới tấp
Con thuyền nhỏ. Ván đập mình răng rắc
Một tiếng kêu Trời ! nước đã tràn vô
Lạy Chúa, lạy Bà lạy Phật Nam Mô..

Nhưng mà sao tôi nghe cả người tôi nóng  tựa hỏa lò
Miệng tôi hét như thời xung phong sát sát
Hãy tát nước, anh em ơi hãy tát nước
Cứu con thuyền, cứu cả  vợ con ta!
Người bạn trẻ  tài công, như một tượng đài
Trước 75, anh nguyên là  sinh viên sĩ quan Đà Lạt
Anh đứng trên boong thuyền, cả người  ướt nhẹp
Bánh lái  tay ghì
chiếc lá mong manh….
Thuyền cứ theo lưng sóng mà nương
Cứ thé nhào lên và hoảng hồn hụp xuống
Rỗi một lát thấy mặt trời hiện bóng
Chúng tôi tay ngừng, nhảy múa, cuồng điên !

(THT – thơ tuyển toàn tập)

%d bloggers like this: