Khi ông già hỏi vợ cho anh
Nhắn thêm một câu nhờ em kềm kẹp
Anh bèn xuống thành, nhìn con gái đẹp
Thôi giã từ mi nhé, độc thân !
Thôi giã từ những ngày tháng lông bông
Những cốc rượu đếm không bao giờ cho hết
Những bữa đói, bữa no, mà vui như tết
Những ngày hồng, ngày xám, cũng chia tay
Thôi giã từ, lũ bạn chiều nay
Tự nguyện ra toà ký vào bản án
Giã từ nhé, môi son và má phấn
Những vỉa hè, những đường phố lê la
Ngày đầu tiên, vì yêu em, anh ngu
Không biết chiếc còng có con số tám
Không biết bên anh có nàng cảnh sát
Chuẩn bị sẵn sàng mở cửa trại giam
Như vậy mà anh đã ở tù mấy mươi năm
Em vẫn theo anh, không rời một bước
Em vẫn theo anh khổ đau vui buồn hạnh phúc
Em học trường nào ghê gớm vậy em
Nhân danh ông toà tặng em huy chương …
Nhổ tóc sâu cho vợ
Em ngồi lại đây để anh vạch tóc
Tìm sợi nào sâu, sợi ngứa em yêu
Anh sẽ nhổ dịu dàng từng chân gốc
Bởi sợi tóc nào anh cũng nưng niu
Tay anh vụng, nên nhổ hoài chẳng được
Mắt anh mờ, đen trắng cũng phân vân
Vâng em ạ, từ lâu anh lỡ dại
Mắt sáng chỉ dành những bóng giai nhân
Em yêu dấu, cụ Tú Xương biết lỗi
Làm bài thơ tặng bà vợ ven sông
Anh cũng theo gương làm thơ hối lỗi
Của một tên chồng nay biết ăn năn.
(trích – THT – 54 năm làm thơ)