Sau một năm bị cơn bão đến thăm

Ngày xưa,  du kích đầy đường
Đắp mô, đắp ụ, cài mìn đặt chông
Vậy mà, vô sự bình an
Đường đi xe cộ  máy dòn dã vui

Bây giờ, ngay chính trong đầu
Cái mô đã đắp sợi nào thần kinh
Nhưng chính ta thì vô phương
Nhìn thân xiêu đổ trên càng walker

Nhưng dù, không súng, không quân
Trong ta vẫn chảy một giòng máu xưa
Một giòng máu của gan lỳ
Vẫn vươn lên từ muôn vàn gian truân
Ngày ngày lên xuống căn hầm
Cán dao nặng, hai tay gồng, trăm trang

Bây giờ tháng 6, một năm
Ta đi chẳng vịn chiếc càng walker
Không mong làm thỏ chạy đua
CHỉ mong làm rùa cũng thấy lòng vui

Hôm nay từ dưới hầm lện
Tay thì ôm báo tay thì sà ngang
Nghe chừng sức mạnh đôi chân
Dấy lên từ cuối đoạn đường chiến binh…

 

%d bloggers like this: