Để trả lời một nhận xét của bạn…

1.
Bạn bè bảo tôi là típ người “nghiền làm việc” (workaholic). Vâng, chính vậy.  Nếu không có việc làm chắc tôi buồn mà chết sớm  quá.  Dù  quá bận rộn mà vui. Vui như nhũng trái hỏa châu được băn lên trong cõi đêm của đời xế bóng. Chỉ trong vòng 2 tuần  nào  in :”Mai Thảo ở trang cuối.”. Nào là chuẩn bị bài vở viết bài cho Thư Quán Bản Thảo số sắp tới. Nào là scan. layout, thực hiện toàn bộ tập san Chính Văn.. Nào là làm thơ, viết văn… không ngưng nghỉ.
Thực phâm  nuôi dương tinh thần hay liên quan đến tinh thần khiến tôi bận rộn  nấu nướng cả ngày. Còn thực phẩm  nuôi dương thân thể thì quá thừa thải, dư dật,  chất cả kho cần gì mà bận tâm chứ …

Dĩ nhiên “nghiền làm việc” không phải là làm khi  cảm thấy tay chân thừa thải,  Nấu nướng cũng là một nghệ thuật , làm ngon cái miệng, sao lại không ham. Lại đi ham đánh máy bằng hai ngón tay, 32 bài tùy bút của Mai Thảo, mang khổ nhọc vào thân. Nhất là  bị ảnh hưởng bởi hậu stroke. ngón tay điều khiển khó khăn. Muốn  đánh được chữ đúng thì đôi khi phải sửa đi sửa lại 4, 5 lần. Hay mỗi  thực hiệnmột  flipbook, phải scan chụp cả cuốn, layout lại,  đổi size lại cho đúng kích thước, tìm cách làm giảm sức nặng mỗi trang từ cấp MB, giảm xuống  vàii trăm bytes, kẻo  memory không “complain”…

2,
Bạn làm sao hiểu ở trong những con chữ mà tôii đánh máy ấy có sức nam châm kỳ lạ, Khi ta đánh máy một bài văn ta ưa thích, chữ không còn là một hình phạt mà là niềm vui nở búp nở hoa !
Bởi vì nó tỏa ra cái  đẹp, đó là nghệ thuật. Ví dụ khi tôi đánh máy câu sau đây cùa Mai Thảo trong bài tùy bút Quán Bệnh:

Đêm tháng tám bên ngoài bát ngát sao. Trong những lùm cây xôn xao, gió múa những thuyền đầy.  ”

Tôi ngây ngất cùng vớt những chữ trong câu  “gió múa những thuyền đầy:, Gió mà biết múa sao ?, Thưa bạn, tại mình không biết đấy thôi. Giờ ông MT đã nói hộ cho chúng ta biết,  Cho tôi biết. Chính vì cái muốn biết ấy đã giúp một lão già sắp 8 bó này phải đánh máy miệt mài, không nghỉ, không mệt và bây giờ cũng in miệt mài, không nghỉ một cuốn sách dày 200 trang để tặng đời !

Rồi đến việc làm flipbook cũng vậy. Ngó bộ làm flipbook hái ra tiền nên hàng trăm dịch vụ làm flipbook xuất hiện  trên mạng, miễn phí có, trả tiền có, nhanh lợi cấp kỳ, Bạn cứ trả tiền cái gì cũng có. Ngừời ta sẽ làm cho bạn từ a đến Z. Khỏe ru,
Nhưng nếu bạn không chịu trả, chỉ thích miên phí thí bạn bị bó buộc bởi những giới hạn do công ty đặt ra.

Ví dụ, khi tôi dùng ISSUU làm nhu liệu miễn phí để thục hiện flipbook Chính Văn số 7  , ISSUU chỉ cho phép tô được nhận flipbook như thế này: Tôi muốn 2 trang lật nhưng vì miễn phí công ty không cho phép.

Trong khi đó tôi có thể làm,  khỏi cần nhờ cậy vào ISSUU vói option này (One page flip), cũng cùng một file:

Đó là  One page flip (Một trang lật), còn 2 trang lật (tw pages filp)  càng hấp dẫn hơn, Có cả âm thanh vui vui  lật nghe như lật bản gốc, (Xin  click bát cú flipbook nào trong kỳ post ” Grand opening Flipbook Chính Văn, để thấy tôi dùng lối 2 pages flip chứ không phải one page flip như ISSUU đã cho phép )

Bởi vì mình  nghèo nên đánh giặc theo kiểu nhà nghèo, vui là thấy những điều mình nghĩ ra mang lại ích lợi cho công việc. Đó là lý do cắt nghĩa tại sao tôi lại “workholic”, hỡi ông bạn già của tôi.

Khác với quan niệm về già, phải hưỡng nhàn, phải coi đời là phù du, hãy nhấm nhi hớp cà phê buỗi sáng, , đừng bận tâm đến in ấn, in báo, hay sưu tập tạp chí  cũ để thực hiện flipbook cho thiên hạ đọc chùa…
Họ không hiễu tôi cần làm việc. Cần sự thách đố. Cần cái đẹp,,, Tôi có thể vất hàng trăm bìa in không thương xót, dù giá tiền không phải là nhỏ, mà chỉ cần một bìa – một bìa đẹp – đủ vui rồi.

Sức mạnh của nghệ thuật kỳ lạ lắm.

Tôi bỗng liên tương đến người bạn đời. Y. gần như một pho tương khổ hình. Không còn biết chuyện đời. Không còn thắc mắc suy tư. Không biết cái nắm tay nóng hổi tình thương yêu của người chồng, không còn  mắt sáng ngời lên khi thấy con…  Không cần ngồi xếp bằng nhắm mắt tham thiền. Nàng có một chỗ ngồi trong xe lăn, mắt nhìn về một cõi vô minh nào đó suốt 7 năm dài…
Tôi nghe lòng ràn rụa. Tôi phải làm gì để cứu khổ, cứu nạn, cứu nàng khỏi cơn mê thiếp. La hoài vây. Xiết tay chặc hoài cũng vậy.
Thôi thì, chỉ có cách lấy Iphone mở bài Tóc Mây sỹ Phú hát kê sát vào tai nàng. Để âm thanh lọt vào màn nhỉ, đánh dông bộ não, xẹt lửa nhưng sợi dây thần kinh  đã chết, Tóc mây. Đây là bài hát mà mình thích tôi mở cho mình nghe… Tóc mây. Ngày xưa tóc đen huyền vì gôi bằng bồ kết,. Bây giờ tóc đen mun vì gôi băng trái khổ nạn. Tôi nhìn vào mắt nàng, Tôi thấy mắt nàng lim dim muốn ngủ, Thì ra, những lòi ca kia, bài hát quen thuộc kia đã có một phép lạ. Tôi nói là phép lạ, Chúng mang lại bình an mà ta đang khao khát.

Hơn bao giờ băng lúc này tôi cần sự bình an đó. Y, đã trả nó bằng khổ nạn.
Còn tôi, chính là  công việc ,,,

(Đánh máy ngóntay còn lẩy bẩy, không chính xác nên lỗi nhiều. Xin thông cảm)

Discover more from BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading