Cây hồng nhà tôi…(thơ của văn)

Con đường chia hai bên bờ tả hửu. Những cù lao mọc vây tháng năm dài. Tôi, tôi định cư đất này hơn gần nửa đời người, Chiếc xe, mái nhà, và vườn sau sân trước. Đường vô bàn cở  những hàng cây đừng gác. Chúng cũng như người, lớn, và cũng phải già. Nhà láng diềng của tôi, không có bờ rào. Nhưng chưa bao giờ tôi bắt tay hàng xóm. Quê hương là gì. Tôi là thằng trôi sông lạc chợ . May xứ này lòng mở bao dung. Ngày đầu tiên, tôi dựng một bệ xi măng. . Vợ tôi chiều chiều ra ngoài vườn sau, thắp nhang vái trời vái đất. Đâu đâu các ngài cũng đều có mặt. Đất nơi này đâu khác đất quê hương. Quê hương là gì ngọn gió hậu giang, Tthêm ngọn gió mùa đông như lằn roi tra tấn. Trời đất cho sao, con người nhận lấy. Cám ơn thổ thần, che chở bình yên. Ôi những thẻ nhang ông địa ông thiên.  Ở Mỹ hay ở VN nơi nào củng vậy. Quê hương là gì,   Rau quế, rau răm, bụi cà bụi cải. Vợ chồng thi nhau vun xới niềm vui. Quê hương là gì, Như cây hồng cây lê trông ở vườn sau. Đất mầu mở nên cây nhiều quả trái. Nhửng trái hồng no nê trĩu cành nặng nhánh. Lũ sóc thèm thuồng, thưởng thức đầu tiên.. Mùa hồng, nhửng chùm quả xum xuê. Vợ tôi chọn những quả hồng đẹp nhất. Bày lên bàn thờ, cảm ơn Trời Đát. Như tấm lòng của nhưng người con xa xứ lưu vong.

Khi đào lỗ đất để trồng cây hồng. Tôi lấp đất lấp  vào lòng niềm vui bát ngát. Cây hồng vợ tôi mua từ Chợ Tàu Nữu Ước. Giống Á Đông, mà thích hơp với đất người. Chịu cả những ngày khắc nghiệt của mùa đông. Có khi tuyết ngập. Hồng trơ cành muốn chết. Như chúng tôi, đến từ miền nhiệt đới. Phải chạm vào một vùng đất giá băng. Có phải càng khắc nghiệt càng mạnh mẽ lớn lên. Càng tuyết bão càng dũng hùng bất khuất.

Từ một bụi cây  chỉ cao vài tấc. Hồng ở bên ngoài lặng lẽ lớn lên. Từ lá non thưa thớt,  lá đã xum xuê. Và nở trái đâm chồi lúc nào không biết. Quà tặng của trời, màu lá xanh lục biếc. Đất tặng nuôi mầm  mũ nhựa tràn cây. Và hồng trưởng thành, quả trái tràn đầy. Để vợ tôi lập bàn thờ cám ơn lần nữa. Để những quả hồng đầu tiên là dành cho ông thiên ông địa. Tiếng của nàng thành khẩn trong đêm trăng. Tôi cũng lịm dần trong tiếng cầu kinh.  Kẽ vô đạo nhưng rất là kính cẩn.

oOo

Đã bảy năm trôi qua, từ ngày vợ tôi vào đinh cư nhà mới. Bỏ lại bàn thờ  ông địa ông thiên. Bỏ lại cây hồng sai trái mỗi năm. Không ai hái những trái đầu tiên, dành dâng trời đất. Tôi thì muốn tẩy trần di hết. Thì sá chi với nhửng trái hồng dòn. Thôi, để cây rủ trái trên cành. Như tôi vậy , để nhớ người vắng mặt.

Discover more from BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading