Nhớ mấy thằng con

Hường thầy tu

 

Mang cuốn kinh ra trận
Trong ví cất hình con
Lính cười ông đạo non
Gặp Vi Xi mà  giảng

Chiếc mũ rừng chụp trán
Làm tiền sát đi đầu
Khi tan trận, buồn rầu
Quì đọc kinh siêu độ

Một ngày người lính bộ
Bị trúng đạn trọng thương
Đồng đội cõng trên lưng
Cố  tìm đường thoát hiểm

Trên ngọn đồi cao điểm
Có hai kẻ dìu nhau
Đạn địch chặn phủ đầu
Xé toang trời mùa hạ

Đất tung lên kinh động
Gió nín thở hãi hùng
Đá sủi bọt bùng bùng
Cỏ cây trầm đại nạn

Người cõng lại trúng bụng
Tu hành lại trúng vai
Hai người nằm hai bên
Chờ lông hồng tới cắm

Hường ơi, mày phải sống
Lang ơi mày phải trườn
Cả tay chân trúng thương
Thì cái mình cố gắng

Hường tháo dây chuyền Phật
Trao  lại với cuộc đời
Trao lại với loài người
Ông thầy ơi em chết…

 

  

Luông nhảy dù

 

Sừng sững giữa hàng quân
Bắp thịt cuồn cuộn gân
Mắt mang tròng kính nặng
Cổ  đeo dây đạn đồng

Một ngày nhảy trực thăng
Kính rớt, không thấy đường
Không thấy đường đánh giặc

Anh, chiến sĩ  can trường !

 

 

  

Lương văn Tướng

 

Sổ tay trong túi áo
Bút chì vắt vành tai
Ngày tiếp ngày cắt canh
Ngày tiếp ngày trình diện

Cả kho tàng kinh nghiệm
Truyền lại cho anh em
Thay mặt người sĩ quan
Chỉ huy và đôn đốc

Người lính Nùng tên Tướng
Cằm bạnh, mắt diều hâu
Vừa đánh giặc, vừa tu
Bình bi đông rượu đế

Cám ơn ông, ông Tướng
Đã thay mặt dùm tôi
Để còn được thảnh thơi
Vừa viết văn đánh giặc

Lời cảm ơn bị bác
Bởi kiểm duyệt Saigon
Họ bôi đen bài văn
Kết rằng ta chơi xấc

Ai đời một chuẩn úy
Chỉ huy “ông Tướng” nùng
Tên này không kỷ cương
Phải mang ra trừng trị

%d bloggers like this: