Có một người năm năm chưa biết nắng là gì
Ngày ngày cứ nằm dài trên chiếc giường nhìn lên trần phòng
Đôi mắt không có nắng chiếu từ lâu
Chỉ thấy ánh đèn
Dù sáng nhưng không còn linh động
Tôi đến thăm nuôi người mỗi ngày hai bận
Việc đầu tiên là kéo chiếc màn cửa lên cao
Để nắng có thể lọt vào
May ra đời còn một chút lạc quan
Vì nắng chính là sự sống
Tôi vẫn hay sửa lại thân người cho ngay ngắn
Kê lại đầu người lên trên chiếc gối êm
Điểu chỉnh lại chiếc giường cho vừa tầm
Đắp lại cái chăn mền vương vãi..
Và có khi lòng dưng bàng hoàng run rẩy
Khi thấy nắng làm óng ả mái tóc của người
Đã ở tuổi xế chiều mà tóc vẫn một màu đen tuyền
Nắng càng làm cho màu tóc trở nên bóng như màu gỗ mun gỗ trắc
Tôi đã vuốt trên mái tóc
Và dịu dàng hôn như nắng đã hôn
tôi vẫn còn nghe như mùi bồ kết tỏa hương thơm
Cọng thêm cả mùii hương ngạt ngào của bảy năm khổ nạn
Bâyy giờ đã hơn ba tháng tôi và người cách biệt
Chỉ mong được vào phòng quen thuộc
để kéo lên cái màn che cửa rổi ra về
Và nắng thay tôi hôn mái tóc của người !
Vậy mà một hôm người không cần nắng lọt vào
Mà vinh quang ngồi trên xe lăn, để người ta đẩy ra ngoài cùng với nắng
Mây trên cao, trần trời xanh một màu ngọc bích
Hàng dẽ, hàng sồi cùng đội những chiếc mũ biếc xanh
Những người lính tiền đồn ăn mừng chiến công
Không vòng hoa nhưng vỗ tay mừng những người thoát hiểm
Người ngồi trên xe nhìn người xung quanh tung hô bằng tiếng Anh tiếng Mỹ
Chỉ có tôi, la bằng tiếng Việt:
hoàng hậu muôn năm. !..