Ân nhân
Khi nói đến ân nhân chắc em sẽ nghĩ đến một con người
Một con người đã cứu giúp mình khi mình hoạn nạn
nhưng mà con người thì làm sao làm khiêng che đạn
Khi hàng trăm đầu đạn trực xạ bắn vào mình
Em sẽ nói rằng, sẽ có những lời kinh
Sẽ có Chúa có Thánh có thần có ông bà tổ tiên phò trợ
Vâng, anh có cầu, có nhìn lên mặt trời đỏ lửa
Nhưng mà tiếng cầu cũng đã bị mất bởi tiếng nổ liên thanh
Em có bao giờ nghĩ có một ân nhân
Một hòn đá, bề ngang chỉ rộng chừng nửa thước
Một hòn đá, giúp anh như là áo giáp
Chắn dùm anh, hay chịu đau đớn vì anh
Để mỗi đầu đạn cắm vào là bọt đá sủi lên
Và những tia lửa hồng xẹt tung chừng như điên cuồng giận dữ…
Còn nữa em ơi, một ân nhân nói ra xấu hổ
Đó là sợi thun quần đàn bà con gái anh mang
Ôi sợi thun quần màu hồng màu trắng nhưng không phải màu tang
Đủ dài để dễ dàng buộc vào hai gọng kính
Để tiếp trợ Kinh Kha thời nay thêm hai con mắt
Để anh khỏi đui mù khi nhảy xuống trực thăng
Để giúp anh nhìn cho rõ sự thật của cuộc chiến tương tàn
Để anh hiểu địa ngục hay thiên đàng
mà khỏi cần ăn chay trường sám hối…