HÀNH QUÂN QUA XÓM GÒ BỒI (*)
Hành quân qua xóm Gò Bồi
Nắng trưa đổ lửa trên đồng cỏ khô
Xa xa xanh thẫm hàng dừa
Bao quanh xóm, những bụi bờ khả nghi
Quân dừng đợi lệnh chuyển di
Máy truyền tin cứ rù rì ỉ ôi…
Bỗng nhiên một tiếng cắc bùm
Xé lên từ xóm Gò Bồi bên sông
Và rồi, là một thằng con
La lên một tiếng, gục đầu, trời ơi !
Giờ này ngoài Bắc, ông say
Vần thơ giết ngụy phanh thây quân thù
Giờ này, ở tại Gò Bồi
Có tôi chuẩn bị dàn người xung phong…
____
(*) Quê hương của Xuân Diệu
BÔNG BÚP TẠI
Trời hôm nay đẹp, tôi đẩy xe đưa mình ra ngoài vườn hoa
Lòng tôi cũng đang đâm chồi nở nhụy
Nắng mùa xuân hôm nay rất dịu
Và cả mây trời cũng rất nhẹ như tơ
Tôi đưa mình, đưa mình ra khỏi nhà mồ
Cái giường với tấm drap phủ những quan tài chưa đậy nắp
Tôi đưa mình, lòng tôi ngập tràn nắng ấm
Nghe như rất gần có cả một mùi hương
Mùi rất thơm, thơm ngát. đến tận cùng
Hơi thở đất trời, hơi thở của mùa xuân, của muôn hoa quyện lại
Mình thấy không, những chùm bông tím dại
Tôi sẽ ngừng xe, để mình nhớ lại những búp | bông tai…,
Mà ngày xưa, mình hay đeo nó vào tai
GÁC CỬA
Hãy cầu Ta đi và Ta sẽ cho người xin
Cầu ngày cầu đêm cầu cho đến khi nhắm mắt
Với tôi, tự biết mình biếng nhác
Nên không bao giờ được hưởng phước Người ban
Vậy mà đời tôi ân điển dư tràn
Ngay cả một hòn đá trên đồi Kỳ Sơn cũng giúp mình sống sót
Ngay cả sợi thun lưng quần đàn bà cũng còn trợ giúp
rất tận tình trong lúc thập tử nhất sanh...
Tôi kính sợ các Ngài nhưng tôi không thuộc lời kinh
Vì vậy xin cho tôi đứng ngoài gác cửa !
Chiếc school bag và người lính già
(Viết cho tôi: người cựu chiến binh miền Nam, nhân ngày Veterans của Hoa Kỳ)
Ta trở lại trường khi tuổi vào trung niên
Sách vở học trò đôi khi nỗi buồn phủ kín
Lớp học người đông, mắt xanh da trắng
Chỉ lẻ loi một gã tị nạn già
Chỉ lẻ loi một chiếc bóng mình ta
Soi trên vách tường trong phòng trong lớp
Trong những đêm khuya một mình phòng Lab
Trong nhà ăn, giữa những bàn ghế trơ câm
Chữ nghĩa mở ra sao nặng trĩu tâm hồn
Tiếng nói là nhịp cầu sao miệng đành câm nín!
Đồng hành với ta là người tài xế già xe bus
Đêm đưa ta về lại một chỗ gọi: slum
Slum có nghĩa là khu xóm tối tăm
Slum có nghĩa là nơi có nhiều tội ác
Chiếc xe chạy qua những ngôi lâu san sát
Tuyết bên ngoài, tuyết trắng xóa, tuyết mênh mông
Tuyết loạn cuồng, tuyết hùng hổ tấn công
Trời rất lạnh, và lòng người lính già lạnh lắm
Chiếc schoolbag vẫn ngủ yên trên lưng người cựu lính
Mà ngày xưa là chỗ của ba lô
Mà ngày xưa bảy ngày gạo với lương khô
Một tấm poncho thêm tấm hình đứa con chưa đầy 6 tháng
Rồi sau đó là những bó tràm bó tranh bó lác
Trên lưng người thất trận “ngụy” quân
Ôi ! Chiếc lưng ngày xưa thật tội quá chừng
Mấy chục đốt xương mà phải gánh bao nhiêu tấn hàng lịch sử!
Bây giờ chiếc lưng của ta không còn oằn xuống nữa
Bởi vì chiếc schoolbag thì quá nhẹ tênh
Ta đi đến trường với chiếc lưng vươn thẳng lên
Để chứng tỏ người lính miền Nam vẫn còn đứng thẳng!