Chiếc áo màu lam


Hôm nay tôi lựa chiếc áo  mình ưa thích
Chiếc áo màu lam treo ở trong tủ cận bàn thờ
Mình vẫn hay mang khi đến chùa lễ Phật
Dĩ nhiên rất khó cho tôi khi mặc áo trên người mình
Mình đâu có thể đưa tay vào mà xỏ vào ống tay áo
Mình đâu có thể xê dịch thân thể mình hay ngồi dậy để tôi mặc dễ dàng
Tôi phải gắng hết sức để đẩy nừa thân mình qua một bên
Rồi từ từ bỏ chiếc áo dưới lưng

Tôi vừa đẩy như đẩy khối nước đá
Gắng lên gắng lên, sắp xong rồi
Ôi đời một người có phải là buồn lắm không
Vui gì để mà sống kéo những ngày khổ nạn như thế này hả trời

Khi cuối cùng chỉ là những ngày tháng bị hành hình
bởi  một nhà giam vô hình trước khi nhắm mắt
Vậy mà tôi lại muốn mình sống
Muốn   thấy mỗi ngày cái khổ nạn đeo vào cổ gông
Cái vòng kim cô nặng trĩu cứ mỗi ngày xiết chặc vào đầu mình
Ông ơi, vui lắm ông ơi
Ông nhớ cao râu cắt tóc để đón tổng thống Nga nhớ mời Kampuchia Lào kẻo họ buồn

Thanksgiving sắp tới rồi
Tôi sẽ ăn chay trường một tháng
Ông ơi tôi cạo đầu tạ ơn
Ông nhớ mang cho tôi chiếc áo màu lam tôi treo ở chiếc tủ gần bàn thờ

OK OK OK tôi nhớ
Tôi nhớ vô cùng mình ơi
Tôi yêu đuối để bật khóc đây này
Bàn thờ lâu lắm mấy năm ba má tổ tiên quan thế âm thần thánh tro tàn nhang lạnh
Ba ơi má ơi tôi cúi đầu trước những tấm hình đen trắng mà khóc

Tôi áp chiếc áo màu lam vào mũi vào miệng
Nước mắt tôi thấm lên vãi
Tự nhiên tôi quẹt nước mắt
Không, mày là diều hâu. mày là tên lính tiền sát chưa bao giờ biết cúi đầu
(1)
Mày chụp mồi đi lạc trên trường sơn
mày đánh nhanh, rút lẹ
Mày là  dân thám kích mà !
Hãy ngững đầu lau nước mắt đi con

Hôm nay tôi mang chiếc áo màu lam lên người mình
Tôi cài những chiếc nút áo bóp
Tôi vuốt cho ngay ngắn lớp vãi

Mình nhìn tôi mắt rạng ngời long lanh
Rồi nói tôi vui quá vì con được lảnh giải Nobel về y khoa

Ông nhớ chuẩn bị đón tổng thống các nước đến đây
Tôi sẽ nói với họ là tôi cạo đầu ăn chay trường để tỏ lòng biết ơn
Ừ nhưng bà phải ăn, phải ăn để các ngài ấy vui, phải ăn nghe không ?

Tôi không thể ăn, tôi muốn ói đây này
Mình nói xong rồi  ộc cả đồ ăn tanh hôi ra cửa miệng
Tôi cuống cuồng lấy hai bàn tay chặn lại những đống bầy nhầy sền sệt tanh tửi
Cả hai bàn tay tôi đầy thức ăn nôn ọe của mình
Hai bàn tay tôi  hứng những nhớp bẩn hôi tanh

Đừng sợ chúng  làm tanh hôi chiếc áo  mình ưa  thích
Chiếc áo của mình màu lam  trầm hương thơm ngát
Tôi không bao giờ để dính  bẩn  áo đâu…

(1) đại đội 405 thám kích/SĐ22 BB có biệt danh là diều hâu 405

Discover more from BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading