Nghệ thuật

Tôi mới làm một bài thơ “tình già”:

Giờ ta chân rã tay rời
Lơ trăng lơ gió lơ trời lơ mây
Ngỡ rằng dục lạc bái bai
Vậy mà cái răng khểnh
lại làm ta rụng rời!!
Đừng trách ta thói dâm nòi
Trách người gắn chiếc răng niềng nam châm !

 

A, tại sao lại trách ta quen thói dâm tà chứ ? Bộ đẹp chỉ dành cho tuổi trẻ chứ không phải cho tuổi già hay sao ?

Như cái bìa báo Nghệ Thuật số 1 phát hành vào ngày 1-10-1965 mà ta đang “trang điểm” để chuẩn bị cho một dự án lớn.
Không phải vì những nọc từ mà từ cái đẹp. Dù là cái đẹp từ acrobat, scan, resotution, contrast. Dù từ hai ngón tay gõ, nhưng tạo ra âm vang của đại hồng chung, để biến những chữ chết thành chữ sống.

Mừng quá đi thôi, những con chữ đã lung linh
Và hai ngón gõ của tôi chừng như mầu nhiệm….

 


Discover more from BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading