Căn nhà của tôi

Thơ của văn (làm chớp nhoáng sáng ni – không coi lại chính tả )

Thời thanh xuân của tôi đánh giặc đêm ngày/ Để giữ gìn bình yên cho làng cho xóm/ Nhưng chẳng có gì trừ chiếc giường bố xếp/ Và những  huyệt gò mương rạch núi đồi /  Có đêm ngủ rừng, động ổ kiến càng/ Cả đêm kiến tấn công vào ngay vào cu vào dái/  Có đêm thì  dựa vào mộ bia  mái nhà người chết/  xem như một pháo đài lỡ địch tấb công/  Gió loạn cuồng đêm thì đầy tai ương  / Ngồi mà ngủ  nhưng chập chờn cùng cơn lo âu sợ hãi/  Có những đêm  ngồi trong giao thông hào tránh hỏa tiển/  Lòng bất an mà mắt lại chẳng bất an/ Ngủ gật ngủ gà. như đứa trẻ lên ba/ Mặc tai họa không biết khi nào chụp tới/  Cũng có lúc  nằm ngoài hiên chùa ngủ nán/ Sau một đêm trắng mắt  lội làm ăn/  Tiếng đọc kinh văng vẳng từ  bên trong/ Lẫn tiếng mõ đều đều  dỗ ru ta vào cơn đồng thiếp /  Hai tay ta 6ôm lấy thân người lạnh rét/  Vô lượng đại từ đại lực thương xót chúng sinh…

Nhà của ta như thế,  không mái che  mình/ Không giường gối để giúp cho người đỡ  mõi / Không mền dạ chăn bông để người được sưởi/ Không  người tình để ấp ủ một đêm/  Có khi trở về thành phố sau khi hết hành quân/  Thất thểu giữa phố phường nhà cao  kinh cổng/

Thật kỳ lạ có những điều không thể tưởng/Mà trở thành  sự thật như  chiêm bao/  Trong khi ở nhà không có cả một vuông đất để dung thân/ Thì ở Mỹ lại có một  mái nhà đàng hoàng tử tế/  Hết rồi những tháng ngày  cùng giường bố xếp/ Và đôi giày làm gối/ mền dạ poncho/ Hết rồi những đêm đụng ổ kiến càng/ hay lũ chuột từ dưới mồ nửa đêm trổi dậy/ Hết rồi, hết rồi tai ương và hoạn nạn/ Giờ nệm dày. phòng ấm. nhạc êm/

Vậy mà ta lại không chịu  đặt lưng/ Cứ chọn sofa làm  giường dã chiến/ Nhá bốn phòng từ ngày vợ đi lại càng thêm trống/ May mà có một phòng  của đứa con trai/ May mà có nhiều phòng cho những  đứa con/ máy cắt máy in máy láng bìa máy ép/ Con thỉnh thoảng trở về mang lại ngọn gió nàoo đã mất/ Và những  đứa con như những pháo đài/ Giữ gìn ta khỏi nổi cơn khùng/ có lúc muốn điên cuồng đập đầu tươm máu…/

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Từ ngày mẹ bỏ ra riêng
Căn nhà như  viện  bảo tàng người đi
Những quần áo, những dép giày
Những phấn son, những biện bày  nữ trang
Trên tường, với những bức tranh
Không còn điện sángChắc nhớ bà chũ nên buồn Không người chiNay như bụii bám chăng màng ngưỡng chiêm
Phòng Giui72ng trơn gối Căn nhà có 4 phòng riêng
Hai trên lầu hai dưới nhà, trống
Bốn giường lâu lắm không người qua đêm
Với Từ ngày mẹ bỏ ra riêng,

Căn phòng vẫn giữ cho con
Mấy mươi năm vẫn cho con đó mà
Lâu lâu con về lại nhà
lâu lâu đèn điện sáng lòa phòng riêng
Có điều gì rất thân quen
Đã từ lâu bỗng hôm qua trở về

Lâu lâu  ngọn gió nào quen
Thổi vào

Discover more from BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading