( xin được bổ túc bài thơ “nói ra không ai tin” này bằng lá thơ của AT&T năm 1984 cho biết về kết quả cuộc phỏng vấn của ba người dành cho cá nhân tôi. . Để chứng tỎ chuyện trong bài thơ không phải là lấy từ sự tưởng tượng, hư cấu mà là sự thật.).
này đôi giày da vợ mua từ 50 đồng bạc mượn
này chiếc vest màu ngà bạn tặng mặc rộng thùng thình
ta lên đường hề , gã tị nạn gốc cải tạo KiIên Lương
ta thí sinh hề, ra trước hội đồng giám khảo
CÁm ơn bạn đã hy sinh lấy một ngày phép nghỉ
Chở dùm ta vì ta nghèo quá không sắm nỗi chiếc xe
Nhưng vì bạn không chịu nghiên cứu lộ trình đường xa
Khiến chạy bị lạc đường,
đến nơi phải trể tràng nửa tiếng…!
Buồn muốn khóc, ngày đầu tiên được AT&T phỏng vấn
Lại bắt 3 người phỏng vấn chờ đợi một mình ta
CŨng vì không giày, không áo không xe
Phải nhờ cậy vào tấm lòng người khác
CŨng vì muốn giã từ cái tầng building thứ bốn
NƠi mỗi ngày ta hút bụi đổ rác chùi mãi cầu tiêu !
…
VẬy mà đôi khi đời đầy những chuyện ngạc nhiên
Bắt người đợi mà chàng thí sinh lại đước đậu !
Khiến bà vợ vội vàng ra ngoài siêu thị
Mang về một nãi chuối mấy trái táo bom
Bày lên bàn thờ để cảm tạ Ông thiên
Nàng lại nhắc tuồng ta như nàng dạo diễn
LẠy ba lạy, phải phải thành tâm không đùa giởn
Cảm tạ các ngài đã giúp đỡ anh may mắn nghe không
Ta nhìn nàng cười giờ quan trạng về dinh
Thiếp thưởng chàng cái gì, hãy cho chàng biết trước
Nàng sửa lưng ta bằng cái nhìn thật trang nghiêm đến khiếp
Trước linh thần, còn đùa cợt, không nên !