Ghi vội (7): Tóc mây (2)

Chưa bao giờ Y. say mê cùng bản Tóc Mây như thế. Nghe đi nghe lại cả mấy mươi lần. Vừa nghe vừa khen từng lời, từng ý. Lại bảo tôi Mình mua vé máy bay mời Sĩ Phú qua đây, tôi sẽ mua bó hoa tặng ổng. Và cả nhạc sĩ Phạm Thế Mỹ nữa…
Tôi muốn rưng rưng. Nhưng mà Y. vẫn còn yêu cuộc đời, vẫn còn say mê tiếng hát, vẫn còn hiểu thế nào là tóc mây….

Hiểu cái đẹp, hiểu những đóa hoa của nghệ thuật… Không phải hiểu mà còn khao khát… Vậy mà đôi khi tôi có ý nghĩ là mong cho Y. ra đi để thoát khỏi cái khổ nạn kinh khiếp đang chịu đụng. Sống như vậy mà sống để làm gì… Không, sống để mà hát, mà biết bài quá hay, mà mmuốn mua vé máy bay mời Phạm Thế Mỹ ở VN và Sỹ Phú ở Mỹ qua… Ít ra trong cái vô thức ấy vẫn còn có ánh lửa của ý thức.
Và có lẽ một ngày nào đó, ánh sáng sẽ chiếu lại tấm màn vô thức.
Tôi tin vậy.

%d bloggers like this: