Ghi vội

 

1.
Hôm nay, blog này lại mang một khuôn mặt mới. Và cái tranh của Trần Q. Thoại được dùng để trang hoàng nhà.
cropped-hinh-dau-to-e1548152497911.jpg
Nhìn con thú với chiếc đầu quá lớn nằm bên con nai, tôi liên tưởng đến một con thú người. Vì chỉ có con người mới là một sinh vật có chiếc đầu to lớn nhất hơn muôn loài như thế. Thử hỏi có sinh vật nào lại có một nơi chất chứa hàng hàng lớp lớp chất chồng trí khôn, suy nghĩ, kiến thức như con người từ  khi mở mắt đến khi lầm chung ?
Còn nữa.  Còn sự hiện diện của con nai trong tranh. Tại sao không cọp, sư tử hay Phật, Chúa, Sartre, hay Camus, hay Lenin.. mà là con nai ?

Tôi bỗng nhớ những người bạn nai hay đến viếng thăm nhà tôi. Có khi tôi đang ngồi viết, nghe sột soạt bên ngoài. Mở hé cửa sổ thì thấy một con nai đang đứng sát ngoài cánh cửa…

2.
PVN mới chuyển một bài cảm nghĩ của một thân hữu độc giả TQBT, đăng trên Facebook về số TQBT kỳ này. Đọc ấm lòng lắm. Xin đăng lại để chia sẻ:

THƯ QUÁN BẢN THẢO
Tôi có may mắn nhận được Thư Quán bản thảo từ ngay số đầu tiên, và cho đến hôm nay đã là 83 số.
Mỗi lần nhận đuợc tạp chí văn học này, tôi “nâng niu” và đọc không sót một chữ nào. Nhiều lúc tôi muốn viết lên” tâm sự” gửi đến quí Anh chủ trương tạp chí, để nói một lời cảm ơn chân thành, một suy nghĩ về những gì mình đã đọc, về những bắt gặp khi đọc những áng văn hay, những vần thơ bất hủ của những người viết từ ngày xa xưa đó, những ngày chúng tôi chưa hề biết trong cuộc sống chung quanh mình đã có những người viết văn làm thơ hay như vậy. Nhưng tôi biết mình không đủ từ ngữ để diễn tả hết nội dung của những gì mình đã đọc, sợ rằng làm…hư những dòng chữ nghĩa mà quí Anh rất trân quí.
Vớí 83 số Thư quán bản Thảo ra đời, là bấy nhiêu tâm huyết của những người Chủ trương và điều hành, in ấn, phân phối đến với người đọc. Quí Anh Trần Hoài Thư, nhà văn Quân đội nổi tiếng trước 75, với những truyện ngắn anh viết từ chiến trường, những vần thơ máu từ những ngày anh còn là một Sĩ quan Trinh sát, thám báo…Nhiều lúc tôi đọc mà rưng rưng nước mắt, cám cảnh trước nỗi gian nguy cơ cực của người Lính trận…Của anh Phạm văn Nhàn, một người Lính trận, một nhà văn quân đội, một người bạn thân của anh T.H.Thư từ lúc mới ra đường đóng quân ở Qui Nhơn…Ở đó còn nhiều và nhiều lắm những người vừa cầm súng chiến đấu, vừa dùng ngòi bút để đưa đến cho người đọc những tâm trạng, những hiện trạng thương tâm của con người trước hoàn cảnh xã hội trong thời chinh chiến.
Và họ đã hy sinh trong lúc còn rất trẻ. Ở trong số 83 này, những người Lính trẻ đã đền xong nợ nước, nhưng những vần thơ, áng văn của họ vẫn còn tồn tại mãi với thời gian, cũng nhờ vào quí Anh Trần Hoài Thư, Phạm văn Nhàn và một số bằng hữu văn chương của họ đã sưu tầm, lục lọi từ những thư viện quốc gia Hoa Kỳ và trong một ít bạn hữu còn giữ lại. Vì sau 75, với chế độ “đốt sách để hủy họai tàn dư Mỹ Ngụy” bọn tà quyền cộng sản phi nhân đã đốt đi tất cả… chỉ còn lại sự nuối tiếc của những ngườì đọc một thời.
Nếu không có quí Anh Trần Hoài Thư, Phạm văn Nhàn và nhiều bằng hữu văn chương của họ, chắc gì những người như chúng tôi, những người tuy không còn trẻ, nhưng những ngày xa xưa đó chưa một lần có cơ hội…đọc qua, cho mãi đến ngày hôm nay được đọc….
Cảm ơn quí Anh, những người đã bỏ không biết bao nhiêu tâm huyết để truy lục lại những áng văn chương, những vần thơ tuyệt mỹ của những người cầm bút năm xưa, đã bị mai một với thời gian, và in thành từng tập để gửi đến những người…thích đọc. Khó khăn và khó khăn vô vàn khi những trang giấy ngày xưa đã mờ phai theo năm tháng, nhưng với đôi kính cận dày cộm, anh vẫn ngồi gõ lại từng chữ từng câu, người đọc nhận được tập TQBT, nhìn thấy được sự tận tụy vì văn chương chữ nghĩa của quí Anh, dù hoàn cảnh gia đình Anh có ra sao đi nữa, dù chị có nằm trong Nursing home, dù hằng ngày anh vẫn đem cơm vào nuôi vợ, dù chị Yến có hôm ăn được vài muỗng, có hôm phun ra vì tinh thần chị bất ổn…thì với Anh, chị vẫn là người tình đáng yêu và vẫn luôn nâng niu chăm sóc. Và với anh Nhàn, có khá hơn chút đỉnh, vì chị Thu tuy ngồi xe lăn, nhưng chị vẫn yêu đời, vẫn vui trong cuộc sống…Nếu thiếu chữ nghĩa từ những trang Thư quán bản Thảo này, chắc là các anh buồn lắm?
Một lời cảm ơn chân thành gửi đến quí Anh chị, một lời cầu chúc bằng an, và một ước mơ quí Anh mãi còn sức khỏe.
Lê thị Hoài Niệm.
 

 

Discover more from BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading