Zu lu ve vang victory

Chuyến đi thành công ngoài sự mong  đợi. Rời Nursing home lúc 12 giờ sau khi cho Y. ăn uống và nghe nhạc, rồi lên xe phóng ra Parkway. Mấy năm chưa hề đi xa lộ này giờ mới có dịp. Qua hai trạm trả tiền mãi lộ, mới đến địa điểm.
Đẩy máy ra ngoài driveway, rồi trổ tài “triptease”. Mắt ông Mỹ tròn xoe kinh ngạc quá sức. Hỏi ông làm gì mà có máy in? Ông ta nói quà tặng, người bạn cho tội. Tiệm ông đóng cửa.
Xem ông ta không biết gì về máy móc. Hình như tất cả đều như mới. Lời to. Nội cái tonter cartridge original của HP bàn  giá cả trăm rồi. Rồi fuser, rồi bao nhiêu bộ phận khác.

Tháo gở đến mức không còn gì nữa, rồi bỏ vào thân xe. Trót lọt. Bye. Bắt tay ông ta chúc một ngày vui. Rồi lại phóng ra xa lộ. Mở cửa kính để gió lọt vào. Ngày xưa nửa đêm kẻng dục quân ra trận, giờ thì giữa trưa máy dục ta ga đạp… Nhớ có nói với ông bán máy: Tao là nhà văn. Nhưng nhà văn nghèo nhất thế giới này. Bởi chẳng có ai mua sách tao. Vì vậy tao mới tìm đến mày… Ông trầm ngâm một đổi rồi nói: Tôi có một cái máy in banner, affix lớn, giá bán 10 ngàn đo la hiệu epson. Nếu ông muốn tôi tặng ông. Rồi ông dãn tôi vào nhà kho. Ông ta kể: Bạn tôi tặng tôi đấy. Giờ tôi tặng lại ông…

Cai máy lớn bằng nửa thân xe. Tôi cám ơn ông và nói sorry. Tôi không biết làm gì với cái máy khổng lồ như vậy. Ông nói đúng. Epson nói nhiều về cái máy mới in loại bich chương này. Mười ngàn còn rẻ.

Về nhà lại tìm cách mảng vào. Hơi mệt. Rồi lại vào bếp, tiếp tục sứ mạng “thiêng
liêng”.

liêng” …IMG_0715IMG_0712IMG_0710

Discover more from BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading