Có mặt

(Bài viết cách đây 5 năm)

Nhớ lại những buổi điểm danh. Từ lớp học của thời trung học. Vừa tay giơ lên, vừa trả lời Có Mặt. Rồi trong trường lính. Có mặt. Nhưng phải la phải hét. Và trong trại tù. Mệt mỏi, không muốn cất tiếng, nhưng vẫn thốt ra. Có mặt  Rồi trong lớp học Mỹ. Yes. I am hay I am here.

Hai chữ Có mặt đã đến với đời, và để lại cho đời những dấu mốc, dấu ấn khó quên.

Có mặt chẳng những được cất lên bằng tiếng nói. Nhưng bằng tín hiệu. Những tiếng chuông leng keng mà ta rung, trong suốt tám tháng thời làm gã bán cà rem dạo ở các vùng Bình Minh, Tân Quới, Phụng Hiệp, hay các bến xe đò Cần Thơ, Vĩnh Long sau năm 1975, cũng là một sự có mặt. Có mặt của một kẻ mang bộ đồ rách nát, với chiếc thùng cà rem đặt đàng sau xe, và chiếc nón rơm:

Ta bán cà rem hề, ta bán cà rem!
Lắc chiếc chuông đồng, khua vang làng xã
Ôi những hồi chuông lâu rồi đã ngủ
Bỗng hôm nay, choàng dậy, ngỡ ngàng
Trên đầu ta, mây trắng thênh thang
Dưới chân ta, vòng xe nhật nguyệt
Chuông đồng leng keng, thay người đào huyệt
Gọi những ma hồn trong buổi đảo điên

Ta đạp qua cầu, qua bến, qua sông
Qua những xóm làng, công trường mồ mả
Chiếc áo trận xanh, sạm mùi khói lửa
Chiếc mũ rơm đan, vương miện tội tù
Ta qua những miền thiên cổ âm u
Ta đập vào thùng, nghêu ngao ca hát
Ta bán cà rem hề, kem đường kem chảy
Thêm kem oan cừu chất ngất miền Nam

Những con đường Nam Bắc Tây Đông
Những trạm mọc lên chó vàng chó sói
Hỡi sợi dây sên, mi là bạn khó
Kết cùng ta những nỗi lênh đênh

Ta bán cà rem hề, thì bán cà rem
Bà con ơi, đừng nhìn ta mà khóc
Ta đang đứng trong chuồng thú vật
Ít ra ta vẫn là một con người

Em bé quê ơi, nghèo lắm, phải không
Lại đây anh tặng em một cây kem chuối
Có phải em là con một người lính ngụy
Nên cuộc đời toàn là những cơn mơ ?

Ôi những tiếng reo giòn, ông già cà rem
Chưa đầy bốn mươi, ta già thế đó
Ta không buồn đâu, tóc ta bạc trắng
Như một ông già chuyện cổ phương Tây

Ông già Noel vào mùa Giáng Sinh

Lắc chiếc chuông đồng phát quà phát bánh
Ta cũng như ông đầu làng cuối xóm
Lắc chiếc chuông đồng, phát cả trái tim

carem
Hình Internet

Đấy, tiếng chuông đồng của Trần Hoài Thư đấy. Nó là dấu ấn của lịch sử. Cái lịch sử tăm tối chó má thê thảm tủi nhục đối với một số người)  nhưng mà tự hào, ngẩng mặt, thách thức.
Chính vì vậy, tôi mới ghi trong Resume xin việc của tôi là : Ice cream vendor. Vậy mà AT&T, IBM lại bốc tôi lẹ.

Bây giờ, sự có mặt này, không còn là những âm thanh cũ, nổi dậy từ trong phòng lớp, hay trong quân trường, cũng như trên các lối đường qua xóm qua chợ…mà là cái blog này.

Sự có mặt được đánh dấu bằng một trang post, do chính ta đánh máy, do chính những ngón tay ta gõ vào bàn phiếm, dù ngón tay có run và mắt đã kém để nhìn ra con chữ. Sự có mặt bây giờ mang theo niềm ân sủng, bởi vì mỗi ngày đối với ta là một bonus của Trời Đất. Nó cho ta được cơ hội chăm sốc Y. Nếu không có ta làm sao em có thể gọi ai nửa đêm. Nếu không có ta làm sao ai có thể giữ gìn thân thể em khỏi ngả, lấy ai đá, hay nhấc chân trái để cho nó được di động cùng bước chân. Không có ta lấy ai mang cơm mang nước mang đủa mang muổng mang đồ giặt mang chai nước mang thuốc mang man, mang áo quần dơ đi giặt, lấy ai chửi thề, pha trò, đóng kịch, nuốt nước miếng để cái khối sỏi cứng nhắc trong cổ họng này, cho tan loảng ra mà sống …

 

Discover more from BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading