Khi làm thơ tôi cứ nghĩ về em
Nhưng tôi biết thơ tôi sẽ buồn biết mấy
Trên trận mạc tôi điên cuồng gào thét
Nhưng với người, sao tôi lại nín câm
Gặp một lần mà cứ ngỡ trăm năm
Gặp hai ba lần thì biết kim đâm tim mình rỉ máu
Bởi buồn quá, tôi lên ngọn đồi Bà Gi nương náu
Cùng với tháp Hời xây một ngọn tình nhân
Để đêm ngày dõi về hướng Qui Nhơn
oOo
Ba ngọn tháp chàm thì khóc cho một Đồ Bàn
Cùng với lũ dơi tàn binh còn trung với chúa
Còn tháp tôi, chỉ có mưa rơi trên tầng tháp cổ
Càng nghe càng buồn, càng nức nở
muốn phá cả Qui Nhơn
Qui Nhơn thành phó có rất nhiều quán bar
Có nhiều con gái Saigon ra làm vũ nữ
Thành phố có em, chỉ mơ hoàng tử
trong khi tôi chỉ là thằng lính khổ thê lương
Vậy mà một mùa xuân tôi lại sợ mất Qui Nhơn
nên phải liều mình xung phong vào cửa phố
Bằng mọi giá phải nhổ đi cái chốt
Phải làm câm họng khẩu súng đại liên
Phải trả Qui Nhơn về lại cho Qui Nhơn
Cho Hòa Bình Bồng Lai về lại các cô nàng môi hồng má phấn
Phải trả Qui Nhơn về cho em – người em hờ hửng
Để em còn thả trái cầu tìm hoàng tử trong mơ
Và tôi đã làm xong rồi, ngày mồng một Mậu Thân
Chiếc xe cứu thương chở tôi về phòng hồi sinh cấp cứu
Tôi đã làm xong nên không còn gì để thắc mắc
Dù bây giờ thua nặng, tôi cũng đã làm xong !