Bạn hỏi ta có bùa ngải gì không
Trong khi đơn vị nhiệm vụ đi đầu
Mỗi lần lên đường là mỗi lần xem như đi vào cõi chết
Vãy mà mấy năm quần hồng giây thun cột kính
Đạn cứ xẹt ngoài, và vẫn sống
vẫn làm thơ
Ta vẫn cứ làm thơ, dù làm trên bao thuốc lá basto
Dù trên những trang giấy rời nhét vội vàng trước giờ bị bốc
Dù khi ngồi giữa mã mồ khí âm nghi ngút
Nghe cả một cung đàn trổi dậy quỉ ma
Ta vẫn làm thơ dù thơ từ cõi ta bà
Vẫn làm thơ khi đời bị bập dầm lem luốc
Ta vẫn làm thơ, bởi thơ qua màn khói thuốc
Tạo thành đôi mắt người mờ ảo, liêu trai
Ta vẫn làm thơ, bởi trong rừng tràm khổ sai
Ta mới thấy thế nào là cái đẹp
Tưởng tượng những cánh đồng cỏ lau bất tận
Ai sơn một màu vằng thắm dưới hoàng hôn ?
Ta vẫn làm thơ, vì ta cô đơn
Ngoài trừ thơ, ta chẳng còn ai chia sẻ
Khi con người sinh ra khóc là báo khổ
Không, con ngựa sinh ra, không khóc, sao khổ cả đời !
Cám ơn đời, thơ đến từ mọi nơi