Trong nursing home này tôi có hai người bạn già
Một người Mỹ đen ngồi xe lăn mà cứ cúi đầu nhìn xuống
Một người Mỹ trắng râu tóc trắng phơ
Tôi xem họ là bạn cố tri
Gặp họ từ xa tôi chụm chân đứng nghiêm chào tay
Tôi thấy đôi mắt lão già Mỹ đen sáng như hỏa châu
Giữa màu da đen như đêm địa ngục
Tôi thấy cả nụ cười của lão
Với hàm răng thật trắng
Đầu lão ngẫng lên,
như một người chẳng có gì bệnh họan
Còn lão Mỹ trắng thì ngồi trên xe lăn nhìn tôi và hô lên
(Dĩ nhiên bằng tiếng Mỹ)
Nghiêm !
Nghỉ !
Tôi làm theo lệnh hô của lão ta
như một chú lính trong quân trường
Tôi thấy lão rất hân hoan
Mắt sang ngời
Rõ rang, máu nóng chảy lại trong người chúng tôi
Giữa một nơi ảm đạm
Vậy mà máu không nóng khi tôi vào phòng 31
Tôi không thể đứng thẳng
chào tay định mênh em
Tôi không thể thao diễn nghỉ
Trước thân cây sắp hết nhựa đời màu xanh của em
Tôi không thể nhìn thẳng
Khi chiếc đầu em ngỏeo qua bên phải
Khi đôi mắt em thất thần
không phải long lành như ánh hỏa châu
Mà như ánh đèn cầy leo lét
Tôi chỉ biết cúi đầu
Quay lưng,
Máu nóng bây giờ là nước mắt