Viết từ nursing home…

Trong nursing home mà Y. hiện nằm, có thêm hai người Việt Nam. Họ là đàn ông. Họ khoảng trên dưới 50. Một bị stroke. Và một bị ung thư ruột, mới mổ. Tôi đã tìm ra họ, khi đọc những tên họ dán ngoài cửa phòng.

Nhìn họ, tôi nghĩ Y. là người rất may mắn. Bởi vì họ không có thân nhân đến thăm viếng hay chăm sóc. Còn Y. thì có tôi. Mỗi ngày ba lần, dều đặn. Đúng vào giờ ăn. Tôi giúp Y. nâng đầu giường lên cao, cho Y. ở vị thế ngồi trên giường, để cái bàn ăn ngay trước mặt, cắt thịt, cắt khoai tây từng lát, hay tháo mở những lọ nước juice có nắp… Y, có tay nhưng không thể tự làm lấy một mình.

Tôi như một người nurse aid chuyên nghiệp. Hai năm rưỡi chăm sóc người bệnh, quá quen. Nhưng mà tôi không quen cái cảnh mà mỗi ngày tôi đến để chứng kiến. Buồn đến đau xót. Buồn đến muốn tự tử. Nhưng đọi khi thấy mình là người quá may mắn. Bởi vì tôi vẫn còn mạnh khỏe, vẫn yêu đời, vẫn làm việc như điên.
Tôi đến môt nơi mà Y. giờ đây phải chịu đựng, mà tôi thì bất lực. Y. trút hết những phẫn nộ, những tủi thân, những bất hạnh xuống đầu tôi. Tôi nghe, như bị trăm ngàn đinh đóng vào óc. Phải. Nếu tôi như Y. thì cũng thế thôi. Làm sao mà có thể chịu đựng hình phạt nằm suốt ngày, tự vệ sinh lấy, mà xung quanh toàn là những bóng hình ảm đạm lướt qua, lướt lại….

Tôi tự nhủ. Gắng quen. Gắng quen. Vì Y. quá bất hạnh.

Tôi nghĩ đến hai người đồng hương ở đây. Họ cần người chăm sóc như tôi chăm sóc Y. Nhưng họ không có ai. Tay họ không thể cầm. Chân họ không thể bước. Họ được đẩy vào một khu riêng vào giờ ăn để người nurse aid đút họ ăn, cho họ uống nước.  Nếu nurse aid tốt thì không nói làm gì, còn nurse aid bất nhân thì tội cho họ. Vì họ không biết ai để mà khiếu nại… ?

Tôi không bệnh nhưng cả trí não tôi lại phủ cả máu bệnh họan.Những cặp mắt vô hồn. Những con người hay những bóng ma. Trời ơi trần gian ngoài kia bông hoa nở rực, xe cộ xuôi ngược, đèn xanh  đèn đỏ liên tu, vậy mà ở đây sao mà quá buồn thảm.

Y. thì cứ đòi về. Tôi thì im lặng. Cố giải thích thì cũng vô ích. Nếu tôi mà như Y. thì tôi cũng phải vậy. Không thể làm một tội đồ với cái quan tài chưa đậy nấp này.

Tôi biết là tôi không còn can đảm và nghị lực nữa. Bằng chừng khi tôi về nhà, tôi đá đá giày đá kệ đá ngăn. Tôi vét những gì tôi thấy, không cần biết chúng là cái gì. Vét mà bỏ vào bị và mang ra thùng rác.

Còn gì nữa để mà ôm mà giữ mà nhìn mà ngắm.

May mà tôi còn có công việc để làm.

Làm để tìm quên.

Làm để chứng tỏ là chỉ có Trần Hoài Thư mới làm được.

Như thời xưa, mang cặp kính dày 7 độ mà đi trinh sát, thám báo thám kich…

Đó là tạp chí TQBT này.

Layout đã hơn 100 trang. NHững bài cần thiết cho chủ đề Hoang Ngọc Hiển tôi đã có.

Cám ơn Cornell.

Họ đã cung cấp cho tôi những tài liệu tôi cần.

Cám ơn người bạn gái mà tôi xem như em út.

Đã mượn dùm tôi toàn bộ Thời Tập từ số 1 đến số cuối cùng

Cám ơn anh NHQ. NHờ anh mà tôi có toàn bộ Hiện Đại và Văn Nghệ không thiếu một số nào.

Cám ơn ông bạn già PVN.

Lần đầu tiên ông bạn đã  đánh máy một bài văn 10 trang chỉ trong vòng hai ngày, dù chỉ đánh một ngón tay.

Lý do: Vì bài quá hay.

Vâng, kỳ này quá hay. Quá hay nên tôi cũng đánh máy miệt mài. Gõ loc cóc nhưng âm điệu như phát ra niềm vui. Vừa gỏ vừa thưởng thức.

Tôi nói với PVN là số báo kỳ đến là số báo để đời. Tôi đã có đầy đủ Văn Nghệ, Hiện Đại và nay mai trọn bộ THời Tập sẽ đến. Tha hồ mà đánh máy. Tha hồ mà đọc. Tha hồ mà viết.

(còn tiếp)

Discover more from BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading