Lầm…

Thế là số chủ đề tưởng niệm về Phùng Thăng đã được NM giao lại để đưa vào máy, đưa qua wireless, đưa qua workgroup, đưa vào USB, đưa theo cable  để vào máy in HP 5SI. Cám ơn cái máy ta ngỡ là phế thải, nay được hồi sinh, chạy quá ngon lành, trong khi cái máy ta ngỡ là tốt thì đang đòi nợ. Ta đã tim ra tại sao. Nhưng quá khó vì dạo này thị lực ta quá kém. Để nó hồi sau phân giải. Phải tìm mọi cách để in cho kịp ngày bạn về VN, làm quà cho anh em…

Ta thích thách đố. Và cái máy từ lâu xem như không còn dùng được, nay lại được lôi ra, thử, test, chạy, tìm, nặn óc. Và sau đó như kẻ thám tử điều tra. A, tại sao. Tại sao máy lại bị jam nhiều. Tại sao máy lại bị ngưng lại nửa chừng. 5SI của ta ơi. Chúng ta đề là bạn khố với nhau, chia ngọt xẻ bùi với nhau. Chúng ta hiểu và thương cảm nhau cho một đời khố rách.

Đang chuẩn bị bỏ 10 tập vào hộp carton để mang đi gởi thì nhận được thư của anh ĐC chuyển đến. Bìa một sách cũ mà người ta thường nhắc nhở. Đó là tác phẩm Bắt trẻ đồng xanh của văn hào Salinger được xuất bản trước 1975. Hầu hết trên Internet, qua các bài viết về cuốn này, đều xem Phùng Khánh và Phùng Thăng dịch chung. Có người còn thắc mắc tại sao cuốn tái bản sau 1975 của công ty Nhã Nam trong nước lại bỏ tên Phùng Thăng ra ngoài. Ngay cả Wikipedia cũng xem người dịch là Phùng Khánh và Phùng Thăng và Lá Bối xuất bản vào khoảng 1964-1965 gì đó.

Như vậy, ai lại không tin.

Nhưng mà cái trang đầu tiên của cuốn sách này, ghi rõ Phùng Khánh và chỉ Phùng Khánh dịch, do Thanh Hiên xb đầu tiên vào năm 1967.

. Báo hại, ta phải tháo sách, in thêm một trang để làm phụ trang, và bỏ vào trang cuối. Muốn vậy phải dán keo, đóng bìa và xén…

Không ai buộc ta phải làm vậy. Nhưng ta làm. Làm cho ai. Chẳng cần biết. Cho sự thật. Cho dù chẳng ai cần bận tâm, hay thắc mắc. Nếu bận tâm thắc mắc thì mấy mươi năm  đã có người lên tiếng rồi, đâu còn đợi đến ta?

Rồi thêm một phát hiện nữa. Ta đã đánh máy sai.Mà không biết.

sau mà đánh là saui.

Lại thêm một màn in lại trang hư để thay vào.

Cũng dễ. Chỉ việc hơ nóng cho keo chảy mà rút trang hư ra thay vào trang sửa. Sau đó lại xén.

Nhưng sáng nay, lại thêm một lỗi nữa lại làm ta giật mình. Thôi rồi, mắt ta quá kém rồi. Thị lực giờ đã tồi tệ quá rồi.

Cùng một hàng mà ta đã sửa hôm qua.

Tình yêu nói như sau:

thì đánh máy là tính yêu như saui:

Nói chứ không phải . Cái chữ  bày trước mắt, rõ ràng với chữ n cùng chữ o và dấu sắc, nhưng ta nào thấy !

Bây giờ hết cách sửa. Thôi đành lấy viết thêm vào chữ i.

Người đọc cũng thông cảm.

Họ cũng hiểu tạp chí này nghèo nhất thế gian, do chỉ một mình ta, in ấn, phát hành, mắt lại kém, phải thêm cái job là chăm sóc vợ bị liệt giường liệt chiếu cả năm.

Ta càng cám ân NM. Chỉ viết thêm một đọan ngắn, mà một giòng lại sai hai lỗi, mà lỗi rất nghiêm trọng. Nếu không có NM chắc cả bao gạo lỗi chính tả !

***

Đó có phải triệu chứng bất bình thường mà tuổi già đã gây nên. Mắt mờ, trí nhớ lú lẩn, nhìn dấu chấm thành dấu phết. Đánh chư a thành chữ b.?

Nửa đêm, Y. kêu. Y nói ngủ không được. Mắt ráo hoảnh. Ta giúp Y làm vệ sinh. Sau đó Y. hỏi tôi: sau khi con đi rồi hình như có anh T. tới nhà tìm con phài không? Tôi cải. Tôi đi trước bà. Bà đi sau mà. Y. cải, không, tôi đi trước ông. Tôi qua Mỹ trước ông. Ông ở lại…

Tôi muốn rưng rưng. . Đó là triệu chứng của một sự bất thường chăng?

May mà một lát sau, Y biết mình bị lẩn. Y. nói tôi cứ ngỡ ông là má tôi. Ông đến giữa lúc tôi nằm mơ thấy má.

Tôi cầm chặt tay Y. Tôi muốn giữ, giữ mãi. Hãy để cho tôi có dịp chăm sóc Y. Hãy để tôi được cơ hội dìu Y. đi, đẩy xe lăn cho Y đến buồng tắm, hay nhà bếp, hay bàn ăn. Hãy để tôi được quay bàn đạp mỗi ngày cho Y. tập đạp. Và mỗi ngày hai lần cho Y. uống thuốc. Hãy để tôi thức dậy nửa đêm, hai hay ba giờ sáng… Tôi cần rất cần chút ấm hương lửa, dù có khi tôi muốn quị.

Như vậy, Y. lầm, tôi lầm. Y lầm cái bóng tôi là bóng má Y. Còn tôi lầm khi giòng chữ “tình yêu nói như sau:” lại đánh máy là “tình yêu như saui:”. mà đọc đi đọc lại cả chục lần vẫn không thấy lỗi.

Sự nhầm của tôi người đọc có thể tha thứ, nhưng sự nhầm của các vị học giả phê bình về cuốn sách Bắt Trẻ Đồng Xanh  thì không thể được.

Bởi họ có thể tìm ra cái lầm của họ mà.

Tại sao cứ tin vào Wikipedia hay các tài liệu trên Net ?

Chắc gì chúng đúng ?

oOo

Sự thật là sự thật dĩ nhiên. Nhưng cần  phải có người nói ra để nó mới thành sự thật.

Hơn bốn mươi năm qua cái mà thiên hạ coi là sự thật này đâu có phải sự thật đâu ?

Có phải vậy không ?

Salinger001

Bởi vậy

%d bloggers like this: