Lại sắp đến ngày Memorial Day. Lại thêm một lần tủi thân làm con ngựa lạc đàn nơi đất trích. Nhớ gì. Đâu có gì để mà nhớ về một thời nhiễu nhương, bầm dập bởi lịch sử mà không do mình tự chọn. Nhớ gì. Cả một thời thanh xuân mà hồn thì úa héo, mắt thì thâm sâu hun hút. Bởi đôi mắt thay vì nhìn vào tương lai, nhưng nhìn vào đêm đen để tìm ma tìm quỉ. Bởi đôi tai thay vì mở ra cùng tiếng chim hót líu lo, bản tình ca đưa em vào động hoa vàng, thì lại là tiếng nổ của hỏa tiển, đạn pháo, hay cả tiếng nhảy của trái tim mình thình thịch thình thịch như trống dồn. Bởi vì thay màu trăng huyền hợac, nhưng là màu trăng máu. Làm sao mà không thấy màu máu được vì đôi mắt thì bị sức nổ khiến máu dồn ứ cả võng mô trong một đêm kẹt trên đồi gogotha bình định… Trời ơi…
Vậy mà lại nhớ.
Tháng giêng qua làng em
Dừng quân bên hiên nhà nhỏ
Trăng lung linh trên tàn vú sữa
Xôn xao gió gọi thì thầm
Em nhìn lên bầu trời vô tận mênh mông
Tôi kể em nghe về chùm Hạc Trắng
Tháng giêng bầu trời đầy sao lấp lánh
Tôi bảo con hạc bay về thăm lại quê hương
Em thấy gì không, đuôi nó dị thường
Vì sao sáng giữa hằng hà tinh tú
Vì sao sáng đang cùng nhau nhảy múa
Như cả bầu trời mở hội hoa đăng
Em nhìn lên, đôi mắt long lanh
Tôi bắt gặp thêm hai vì sao yêu dấu
Em mười lăm, hết giêng mười sáu
Tôi hứa trăng tròn trở lại thăm em
Bây giờ tôi bỏ làng cũ lưu vong
Bỏ những đêm qua vườn xưa hương cau hương bưởi
Bỏ ngọn gió thì thầm trên tàn vú sữa
Bỏ con hạc trời trở lại hằng năm
May mà tôi còn có hai vì sao xa xăm…