Muốn viết thơ trên đá (tản mạn)

Quê hương là gì ?  Có phải là nơi chôn nhau cắt rún hay là ” chùm khế ngọt/Cho con trèo hái mỗi ngày?”  Nếu định nghĩa như vậy, thì  tôi không được may mắn để có những điều này.  Khi tôi ra đời thì bom đạn tơi bời, hận thù chất ngất. Cha mẹ ngăn lìa,  theo bước chân Sơn Tinh Thủy Tinh, để đôi mắt đứa con chỉ thấy toàn bể lửa. Rồi lớn lện trong giòng cuồng lưu của cuộc chiến chất ngất hận thù, những chém và giết, đầu óc bị ô nhiểm bởi một đám văn thi sũi tay trói gà không chặt mà mơ chuyện kinh kha…

May mắn là giữa  biển chết, có lối mở ra như cái hầm holland tunnel đào qua eo  sông Hudson về New York.  THiên hạ xem đất này là đất tạm dung, nhưng với tôi, tôi không xem nó là nơi để nhờ tạm. Tôi có nhà, có cửa. Tôi trồng khế, trồng mận. Tôi trồng rau quế, rau thơm, rau húng hủii.  Mùa dông, tôi giúp Y.  mang vào nhà những chậu cây kiểng, đêm để đèn đặc biệt để sưởi ấm  những nhánh mong manh, trong khi bên ngoài thì tuyết giá mịt mùng…

Nhớ nhà không cần châm điếu thuốc
Mà cắn vào cánh lá quế thơm
Vị ngây ngây đầu lưỡi: quê hương…

***

Thú thật, ngày trước, tôi rất chịu những câu như: Giấy bút tôi ai cướp giựt đi, tôi sẽ viết văn trên đá.. . Nó nói lên cái dũng khí của người thi sĩ. Nó cũng nói lên trách nhiệm của nhà văn nhà thơ trong thời buổi ma quỉ thống trị.  Tôi lại nhìn vào mình, chẳng xứng đáng chút nào so với vị kia.  Cảm thấy thẹn mình, khi cứ viết đi viết lại Theo Em, ngày đêm giữ  lưng quần vợ …cho khỏi té.

Có điều, nếu vợ không bị nạn, thì tôi cũng không bao giờ dám viết văn trên đá. Bộ viết văn trên đá dễ lắm sao. Đá đâu phải là giấy là lá để mà viết. Đá thì phải khắc.  Một hai chữ xem đã khó, huống hồ cả bài thơ, bài văn. Nhất là khi quan tòa là mấy ngài mặt lạnh như đồng kiểu tòa án nhân dân Tết Mâu Thân . Cứ liên tưởng đến bản án  lấy búa đập vào đầu rồi  dập xuống hố chôn người tập thể vào Tết Mậu Thân, mà thấy nổi gai óc hay con mụ quấn khăn sọc vằn ngồi bàn trên trong một phiên tòa tại trại tù Chi Lăng dạo nào.  Không hiểu mụ ta  có qua trình độ lớp ba chưa.

Muốn khắc thơ trên đá
Mà lại rét hầm sâu
Mà lại sợ chăn trâu
Làm quan tòa xữ án…

Thơ tôi đấy. Thấy không, gồm toàn những ý, những câu toàn là  hèn yếu, không xứng đáng một cây bút là một sư đoàn phát ra từ cửa miệng đầu môi của lảnh tụ.

Vậy mà lại bày đặt chọn binh chủng dữ dằn  là thám kích để đầu quân trong khi thiên hạ thì cố chạy xa. Thám kích gì mà hèn dữ vậy ?!

Có điều, cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa nghe, hay được thấy một bài văn một bài thơ “viết trên đá”  để tôi cúi đầu ngưỡng mộ, và hãnh diện là xứ sở tôi đã nẩy sinh một người thơ/ một nhà văn mà uy vũ bất năng khuất đến khiếp đảm như vậy !…

Hay là tại vì ở VN  không ai bị  cướp giật giấy bút, không có áp bức bóc lột, không có chuyện cấm viết, nên chẳng có thơ văn để khắc trên đá ?

Hay là tại vì người viết đã khắc mà chẳng ai cần lưu tâm ?

***

Nhưng mà cần gì để viết thư trên đá để cho chữ nghĩa của mình lưu truyền với sử xanh? Một cuốn nhật ký như nhật ký Anne Frank  được tình cờ  tìm thấy trên một căn gác nào đó cũng trở thành một áng văn bất hủ của nhân lọai.

Có phải vậy không ?

March 31-2013

Discover more from BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading