Hôm qua bà y tá của Home Care đến. Vẫn là những công việc quen thuộc như đo máu, đo mạch tim. dặn dò tôi phải ghi trên giấy những lần thử đường trong máu hay Y. phải luôn luôn luôn can đảm. Nếu chuyên viên therapy tập một giờ thì ở nhà mình phải tập 4 giờ. Kế đến là người phụ trách về physical therapy đến. Đó là người Mỹ trắng, khoảng 30 tuổi, vóc dáng to lớn. Anh cởi giày khi vào nhà. Điều này chứng tỏ anh đã giúp cho một số bệnh nhân Á Châu.
Anhlà người mà tôi mong đợi nhất.
Tôi dẫn anh ra phía nhà sau. Đây là nơi mà tôi đặt máy in và Y. dùng để đặt những châu cây trong mùa đông. Tôi đã phá cái chái nhỏ hẹp phía sau nhà để biến thành một căn phòng khá rộng hầu có thể chứa ít nhất là 40 người. Bởi chúng tôi thích bạn bè, ham vui họp mặt. Không ngờ bây giờ nó trở thành một chỗ lý tưởng nhất để tập người bệnh. John nức nở khen. Anh rất ngạc nhiên trước thanh bar gắn vào tường, từ nhà trước đến nhà sau. Điều này có lẽ đối với một số người, sẽ làm mất thẩm mỹ cho nhà, nhưng đối với t6i, tôi cóc cần. Tôi chỉ cần sao để những thanh gỗ ngắn dài kia là chỗ để Y. có thể vịn mà tập tành đi đứng.
John bắt đầu kiểm lại sự hồi phục của Y đã ở mức dộ như thế nào. Anh ngạc nhiên ở việc Y. có thể vịn vào thanh mà lê bước dù những bước trái chưa được vững cho lắm. Càng ngạc nhiên hơn nữa là việc này xãy ra sau khi Y. được mang về nhà. Tôi kể là chính tôi đã tập Y. đi và chính Y. đã muốn như vậy. Từ giường, khi đỡ Y. xuống nền, việc đầu tiên là tay phải Y. chụp lấy thanh gỗ gắn trên tường, sau đó là đưa chân trái điều chỉnh ở một vị trí cân bằng, rồi bắt đầu nương theo thanh cây mà bước vào nhà vệ sinh. Nếu là khoang trống không thể bắt thanh thì tôi dùng cái xe đẩy đồ có cán làm nhịp cầu, để Y. vịn, rồi tiếp tục. Trong nhà vệ sinh, tôi cũng bắt thanh để thuận tiện cho Y. đứng, ngồi khi cần thiết.
Anh ta bảo việc ông làm rất tốt, giúp cho bà mau chóng hồi phục, nhưng đối với tôi, tôi không muốn bà nương tựa vào thanh để đi. Tôi muốn bà phải nương vào chiếc gậy. Rồi anh ta hỏi nhà có gậy chống không. Tôi nói có. Tôi bị Gout nên đôi khi phải dùng gậy. Tôi lấy gậy ra cho John. Anh bảo gậy này quá cao, bà không thể chống thoải mái được. Nhưng tạm thời bà xữ dụng để tập cũng được. Tôi sẽ order ngay cho bà một cái gậy có ba chân có thể điểu chỉnh độ cao. Đáng lẽ tôi phải order cái walker nhưng nó chỉ dùng vài tuần là bà không cần nữa.
Rồi John bắt đầu tập. Đầu tiên anh bắt Y. làm theo cách tôi đã tập cho Y. Anh vịn người Y. để Y – với tay phải vịn theo thanh- tự bước lấy. Anh tấm tắc khen. Đến cuối phòng, anh xoay Y. lại. Lần này anh tự dìu Y. đi từng bước , thật chậm. Lượt trở về này, tay Y. không còn thanh để vịn nữa, nên thân của John đỡ thấy lưng Y. Đây là cách tập mới. Tôi nghĩ là tôi sẽ bắt chước.
Buổi chiều, độ đường của Y xuống đền mức rất ngạc nhiên là 118, dù Y. ăn Giò thủ, bún ốc, – hai món mà vợ chống K. L, từ tiểu bang cạnh, lặn lội mang đến. L. thuyết phục là chị không có vấn đề về máu cao nên có thể dùng giò thủ, bún ốc không sao đâu. Riêng tôi, tôi thì ỷ vào ống chích iselin sẵn sàng khi đường vọt quá 200.
Con só 118 được đo trước bửa ăn chiều là con số mà hai tháng qua không bao giờ đạt được. Tôi không thể hiểu yếu tố nào đã mang đến một kết quả tốt như vậy. Vì giò thủ? bún ốc? hay vì buổi sáng Y. đi cầu, những uế độc trong người được tẩy trược ? Hay là vì buổi trưa, do việc tập tành, mồ hôi đổ ra, đường trong máu bị “burned” ?
Tôi nghĩ là vì yếu tố sau cùng.
Dù sao đi nữa là tôi có dịp để lên mặt với Y. về sáng kiến của tôi về cách tập tành trị liệu. Ít ra nó cũng giúp một phần trong việc đốt giai đoạn. Như bà nurse hồi sáng khuyên là bà phải lợi dụng mọi cơ hội, mọi thời giờ để tập tay chân, đừng nên để cho chúng nghỉ ngơi. Tôi đã giúp Y. tập đi trong mọi trường hợp.
Vào xế chiều , chiếc gậy ba chân/chấu được người giao hàng mang đến tận nhà. Tặng ông ta tiền típ hậu hỉnh. Ông cám ơn rối rít. Ông làm sao biết là tôi đang nghĩ đến một chiếc gậy thần trong câu chuyện cổ tích.