Theo em (21)

Blue Cross & Blue Shield mới cho biết là đã trả một số tiền khổng lồ. Đó chỉ là Megigap tức là Medicare supplement. Còn Medicare thì chắc chắn là khủng khiếp hơn. Phải gấp 4 lần hay hơn thế nữa.

Có thật mới vực được đạo. Có ở trong hoàn cảnh của chúng tôi mới hiểu được tại sao medicare là một vấn nạn từ thời tổng thống này qua tổng thống khác.  Một đàng tìm mọi cách moi tiền của chánh phủ. Một đàng thì tìm mọi cách hạn chế sự chi tiêu. Đó là lý do tại sao Y. lại được chuyển đến nursing home sau 3 tuần nằm ở bệnh viện.

Bởi vì medicare chỉ cho phép tối đa là 3 tuần,  với số tiền cho phép là khoảng cả ngàn đo la một ngày. Sau ba tuần, phải tìm chỗ nào rẽ hơn, để tiếp tục thêm một hai tháng nữa. Sau đó là trả bệnh nhân về nhà, với một chương trình khác là home care (săn sóc tại gia), dĩ nhiên là việc trả chi phí phải hạn chế hơn.

Họ đã cho tôi một danh sách khoảng vài chục nursing home để chọn.  Tôi chọn một chỗ gần nhà. Chỉ 5 phút lái xe. Tôi chọn sự tiện lợi cho tôi. Nhưng tôi không thể chọn được sự bình yên cho Y.

Bởi nursing home là một cõi mồ dành cho những người không còn hy vọng nữa. Nói nôm na là bị xã hội chê bỏ, gạt ra ngoài lề,  cố bám vào cuộc sống được ngày nào hay ngày nấy. Nhưng Y. thì khác. Chưa đến lúc nhưng phải có mặt. Để  mỗi ngày một lần, ngồi trên xe lăn và được đẩy vào căn phòng rộng,  với những dụng cụ dành cho việc trị liệu, rồi sau đó, được đẩy về lại cùng căn phòng, mà người roomate 88 tuổi, nằm chờ thân nhân, hay cau có cùng người giúp việc. Để nhận cùng một số phận như những người xung quanh.

Tôi nhìn Y. tập.  Người phụ trách đở nâng chân trái, tay trái lên cao và luôn luôn khuyến khích để Y. gắng tự làm một mình. Mỗi lần làm như vậy là Y. nhắm mắt, nhăn mặt, chắc đau lắm, hay khó khăn lắm. Rồi đến lượt tập quay tay. Buộc nguyên cả bàn tay trái vào pedal, mở máy chạy. Trục quay từ từ. Hai cánh tay cũng quay theo trục. Chân cũng vậy. Rồi nâng tạ. Rồi bóp ngón tay. Người tập thong thả, ung dung, cười giởn. Họ làm sao biết là lòng tôi cảm động biết bao. Y. bây giờ như một em bé tập đi, tập đứng, tập cầm, tập vịn.  Biết đến bao giờ thì có thể cầm vịn vào chiếc xe walker để mà đẩy một mình. Tôi hỏi người tập cho Y. Anh ta nói anh không biết. Take time.  Nhưng mà vợ ông là người có ý chí. Xem mỗi lần bà nhắc tay, nhắc chân lên thì biết. Đau lắm…

Discover more from BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading