Theo Em , Theo Yến của một thời.

Một thân hữu của tạp chí Thư Quán Bản Thảo từ số đầu tiên, mà Y. xem như  một người em gái thân thiết, đã gửi về chúng tôi bài viết này. Xin được post lên. TH ơi, anh chị cám ơn em lắm lắm (THT)

Như mọi lần nhận được Thư Quán BảnThảo, tôi reo vui trong lòng và hối hả xé dọc bìa bọc tập sách. Tôi vội thấy một ít nét chữ nhỏ quen quen nghiêng nghiêng liêu xiêu gần sát mép bìa để xé. Tôi dán mắt lại gần để xem ai viết gì trên tập sách TQBT của tôi. Ôi chao ơi là buồn đến quặn lòng.  Trong một tuần nay tôi đã im tiếng cười đàn hát vì Mẹ tôi có thể sẽ không vượt qua nổi cơn bão tử thần. Cơn bão như cơn lũ xoay vòng đời sống anh em tôi. Chưa kịp đứng vững thì bây giờ những con chữ sát mép bìa TQBT : “Chị Y. bị stroke, đã ở bịnh viện được 11 ngày.  Anh báo tin em hay” làm hai chân tôi muốn khụy xuống. Tôi bám chặt hai tay vào mép bàn.  Tôi hy vọng mình đọc sai. Chị Y nào đó, không phải chữ viết của anh THT. Tôi cầm cả bìa bọc màu vàng tập sách TQBT, đọc lại một lần nữa. Đúng là chị Yến của tôi rồi. Thở và thở. Sâu và lặng. Vô Thường đang thử thách tôi chăng?  Có cơn đau nào đau hơn cơn đau nào không? Có một lần đớn đau mới biết music signđời đá vàng (1).  Tôi đã thấy đời đá vàng rất nhiều lần rồi mà sao cơn đau của Mẹ, của chị và ngay cả của tôi cũng không bao che được. Những đớn đau vẫn vây quanh đây, níu kéo tôi như một người tội đồ đang vác những hòn đá nặng trĩu trên vai, kéo lê theo ngày tháng. Mới hôm qua đây, tôi đã xin cho tôi một góc Trời nhỏ nhoi để đàn hát  music signĐừng Tuyệt Vọng (2) vậy mà sao tôi thấy mình quá yếu mềm, muốn buông xuôi tất cả. Tôi lật trang đầu TQBT, ai đó viết lời tựa, không phải của anh THT. Đọc tiếp trang kế đến, đọc đi rồi đọc lại. Chị Y của tôi thật là can đảm và anh hùng quá. Một bên trái của thân người chị đã đình công không theo lời chị làm việc như bình thường nữa. Anh đau lòng ao ước thách đố chị đánh Anh cho thật đau với cái tay bên trái này.  Nhưng chị đã chọn không làm. Một đời theo Anh tất tả ngược xuôi:  music sign lấy chồng chiến binh mấy người trở lại (3). Anh không những đã trở lại với đầy thương tích sâu hằn da thịt, mà Anh bây giờ còn “cao hơn” rất nhiều người không hề có chút hằn thử thách trong thời lửa đạn. Chị đã theo Anh và chị vẫn lặng lẽ theo Anh đi và đi bất cứ đâu. Ngay cả trong cơn tuyết giá lạnh, chị cũng vẫn theo Anh đi thư viện Cornelle sưu tầm, sưởi ấm văn chương bè bạn ngày xưa.  Anh Chị mới được hưởng tràn đầy tiếng cười nói của hai đứa cháu nội dễ thương cho tuổi “hưu già” thì bây giờ chị lại bị dụ khị tham gia vào cuộc chơi tập thể dục vật lý trị liệu không do mình chọn lựa.

Ở một nơi không phải là giường chiếu chăn gối của mình. Mỗi sáng chị không bước ra vườn tưới cây, rồi chờ tới giờ cháu nội sang chăm sóc.  Chị nằm lặng lẽ một mình, dưới lưng là plastic và bọc tã, nhưng chị vẫn vui cười thăm hỏi khen con cháu như chị không hề có bịnh !!!  Anh muốn chị đánh Anh thật đau. Bác sĩ “con”  thì tiếu lâm ước muốn Ba đem về một  “bà”  để Mẹ tức mà ngồi dậy. Thật là một bức tranh gia đình tràn đầy hạnh phúc. Chị Yến ơi, chị phải là một người Vợ, người Mẹ, một Bà Nội dịu hiền, ngọt ngào ( như tiếng nói miền Nam của chị ) nên chị mới có được những diễm phúc này .

“Em”  theo Anh hay Anh theo “em”.  Dẫu cho cơn bão có nghiêng cả Đất Trời thì chàng vẫn theo thiếp bước tiếp tục vượt qua cơn đau. Với ngày tháng thật gần, Thiếp sẽ cầm roi bằng tay trái và đánh thật mạnh vào gối chăn cho bõ nhớ thương. Rồi chị sẽ tiếp tục theo Anh music sign xuống phố trưa mai, không còn nhức mỏi đôi vai (4), và Anh sẽ theo em vượt qua, vượt qua và gate, gate, paragate parasamgate…

Nguyện cho chị ngày an lành, đêm an lành, chị nhé.

_____

(1) Đời đá vàng: tên một nhạc phẩm của Vũ Thành An.

(2)Tôi ơi đừng tuyệt vọng: tên một nhạc phẩm của Trịnh Công Sơn.

(3) Màu tím hoa sim – thơ Hữu Loan.  Phạm Duy phổ nhạc (Áo anh sứt chỉ đường tà)

(4) “Vũng lầy của chúng ta :  Lê Uyên Phương.

Discover more from BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading