Hôm qua, gởi tặng sách hai người. Một người chỉ hỏi tạp chí TQBT số 55. Và một bạn trẻ hỏi xin Truyện (THT) từ Văn, Truyện (THT) từ Bách Khoa, và Cúi Mặt của Bùi Đăng. Vui lắm. Cám ơn hai bạn đã giúp tôi quên buồn, có công việc để làm, và cho tôi cơ hội để trổ tài in ấn, làm bìa, ép bìa… Tôi sẽ kèm theo một số sách khác tặng thêm. Mong hai bạn hoan hỉ nhận cho.
Hai bạn đã đến với tôi giữa lúc các bạn khác vì ngại tôi buồn, không muốn làm phiền tôi trong lúc hoàn cảnh tôi bi đát tận cùng. Tôi nói thật. Bi đát lắm. Mắt tôi đã mờ sau lần mỗ, và giờ đây lại càng mờ hơn. Trong túi tôi luôn luôn có hai kính. Một cây kính dành dọc computer. Và một cái kính dành đọc sách. Chồng bị mắt. Vợ bị tay chân.
Chẳng lẽ tôi bỏ cuộc sao. Chẳng lẽ tôi cứ ngồi nguyền rủa số phận sao? Chẳng lẽ tôi cứ nhận những lời khuyên mà xét ra hư tưởng, hoang tưởng sao ?
May mà cái máu nóng của người lính thám kích chuyên môn đi đầu, chuyên môn chết trước, mỗi tháng lảnh thêm tiền nguy hiểm 600 đồng:
Khi ra trận ta là thằng chết trước
Tổ quốc ghi ơn lảnh tụ đẹp lòng
Khi tìm vợ ta là thằng chạy chót
Nên khó lòng ấp vợ đẹp trong chăn…
Cái máu nóng ấy bắt tôi làm việc liên miên. Đó là một phương thuốc mầu nhiệm để quên. Không có việc đẻ ra việc. Ví dụ cuốn truyện THT từ Bách Khoa, tôi chơi sang cho thêm bìa bọc ngoài, thay vì bìa mềm như mọi cuốn sách trước đây. Muốn vậy thì phải layout lại, phải tìm khổ giấy rộng hơn, và phải in thử để xem mình có ưng ý không. Làm để quên. Hư một hai bìa cũng chẳng sao. Hư 10 bìa cũng không cần để ý. Để ý làm gì. Cuộc đời mình đã mốc lạnh, cần phải hâm lại cho đời thêm vui.
Để tôi có thể chuyền vào những ngón tay ngủ yên của Y. chút hơi ấm của tôi. May ra nàng tiên ngủ trong rừng tự dưng thức dậy như trong một câu chuyện cổ.
Có phải vậy không?