Khi bạn đọc những giòng chữ này, có nghĩa là tôi được bình yên, sau một giấc ngủ, hay một đêm trằn trọc, hay sau một ngày bận rộn vì giặc quần áo cho vợ, nấu nướng thăm nuôi, viết bill, đọc những thư đòi nợ, hay đi thay nhớt xe…
Bình yên, và vui mừng, vì tôi còn ngồi trước máy mà gỏ những giòng chữ vớ vẩn. Bình yên vì sau gần 20 ngày, không còn những cú điện thoại, những lời giải thích tại sao Y. lại bị vậy, tại sao con chúng tôi là bác sĩ mà Y. lại ra nông nổi này, cũng như những cảm thông đầy cảm động của bạn bè bằng hữu… Bây giờ, khoảng trống vắng đã nhường lại. Hết rồi những giọt lệ thầm. Hết rồi những câu hỏi mà chẳng bao giờ có câu trả lời. Nếu còn là còn cái giường bệnh và Y. nằm yên trên đấy đã 20 ngày, với nửa thân không nhúc nhích. Y. đã quen với cái không khí mà người ngoài nhìn vào, có vẽ buồn thảm. CỬa kính của phòng bệnh viện không đủ lớn, để mang đầy ánh nắng rọi vào. Chỉ có một vệt nắng đậu lại trên giừong. Đôi giày dưới chân giường. Đôi tất vàng Y. mang, cái tay trái, chân trái ngủ yên từ ngày này sang ngày khác… Tấm mền trắng che cả thân người. Chiếc gối kê dưới lưng. Và trên đầu, dưới chân là máy móc, dụng cụ y khoa. Bên cạnh là một dụng cụ để bệnh nhân bấm khi cần sự giúp đở của y tá. Ví dụ vệ sinh cá nhân…
Mỗi ngày tôi đã có mặt ở trong cái cõi bệnh hoạn này 3 lần. Sáng trưa và chiều. Mỗi ngày tôi đến mang theo đồ ăn, và thêm hy vọng. Mỗi ngày, khoảng đường từ nhà đến bệnh viện không phải “đivề biết chở gì theo/Chở theo vạt nắng trên đường vào xe”, nhưng mang giấc mơ. Ước ao, khi đến, nghe một tin vui. Chắc tôi phải cầm tay Y. mà rưng rưng nước mắt. Tôi đã nói tôi rất dễ dàng rơi nước mắt. Đàn ông ai lại khóc bao giờ. Vậy thì con tim là gì? CHúa Phật không khóc à. Cứng rắn như kiểu Từ Hải chỉ để làm tướng, chứ không để sống cho tha nhân.Nhất tướng công thành vạn cốt khô. .
Trong các bài văn của tôi, nước mắt thấm đầy. Nước mắt của bao nhiêu người dân vô tội bị kẹt giữa hai lằn đạn trong chiến tranh. Nước mắt của người lính trẻ bị bỏ quên trong bệnh viện, kêu mẹ ơi con đau quá.. Nước mắt của người vợ lính thú tìm xác chồng.. Nước mắt của chàng trung đội trưởng, vì lính của chàng bắn lầm một đứa bé, bể cả bọng đái. Cả nước mắt mừng vui nghẹn ngào khi thấy người đàn bà ôm con, hay những ông bà lão, ló đầu lên khỏi miệng hầm khi chàng ra lệnh dùng lựu đạn khói thay vì lựu đạn thật, để ném xuống hầm…
Sáng nay, trời lạnh khủng khiếp. Giờ này bên ngoài 12 đô F (-11 độ C). Y. bảo đừng thăm buổi sáng, hãy coi chừng sức khỏe. Lỡ ngả bệnh thì khổ. Tôi hứa là tôi sẽ không đến, chỉ đến trưa và chiều.
Tôi cần giữ gìn tôi. Bởi chỉ có tôi là người duy nhất để săn sóc Y. Tưởng tượng 5 AM, phải lao ra cõi đêm lạnh cắt, phải rồ máy xe, phải cạo nước đá đông cứng trên kính xe… tôi chùn lòng. Nhất là lúc mà cái màn ảnh đang đầy những chữ nghĩa, và đang tuôn trào với những ý tưởng của mình…
Nhưng tôi không thể. Tôi sẽ đến bệnh viện. Và sẽ ước ao có một tin mừng. Hãy cho tôi được sống với cơn mơ như thế.