Jan 12, 2013
Cuối năm 2012, xui cả tôi và Y. Tôi phải vào bệnh viện mổ mắt. Y. lái xe chở tôi từ bệnh viện trở về. Và ngày hôm sau Y. bị stroke.
Mắt tôi đang sưng, lại càng sưng. Đang đỏ lại càng đỏ bầm. Và cái rũi lớn nhất là sau khi mỗ, tôi không còn thấy gần được nữa. Phải dùng kính lão, nhưng khó khăn quá đổi.
Thôi hết rồi:
Em ngồi lại đây để anh vạch tóc
Tìm sợi nào sâu, sợi ngứa em yêu
Anh sẽ nhổ dịu dàng từng chân gốc
Bởi sợi tóc nào anh cũng nưng niu
Tay anh vụng, nên nhổ hoài chẳng được
Mắt anh mờ, đen trắng cũng phân vân
Vâng em ạ, từ lâu anh lỡ dại
Mắt sáng chỉ dành những bóng giai nhân
Em yêu dấu, cụ Tú Xương biết lỗi
Làm bài thơ tặng bà vợ ven sông
Anh cũng theo gương làm thơ hối lỗi
Của một tên chồng nay biết ăn năn.
(trích Ô Cửa)
Bây giờ, không thể nhổ tóc sâu cho vợ nữa, thì đẩy xe lăn. Tưởng tượng một ông già đẩy chiêc xe lăn cho bà già, cũng lãng mạng lắm chứ !
CHiều hôm qua, cả vợ chồng con cái thằng con từ xa lái xe về thăm mẹ. Nó là MD, nó đã chửa trị biết bao bệnh nhân, nó đã giúp cứu bao nhiêu người trong phòng emergency, nhưng nó đành nhìn mẹ nó trong nỗi bất lực. Y. vui lắm. Rờ tay chân, vuốt đầu hai cháu nội.
Y. vẫn cái tánh khôi hài đen, khi đứa con dâu chọc Y: Mẹ gắng lành, rồi đi hấp hôn…
– Hấp gì, khét rồi còn hấp cái gì nữa…
Trong căn phòng của bệnh viện, dù nhỏ hẹp, dù xe lăn để kê bên tường, dù những dụng cụ y khoa la liệt, dù mùi thuốc vẫn còn phảng phất đâu đó, nhưng là cả một cõi ấm áp lạ lùng. Chính trong lúc như thế này, tình thương đưoợc thăng hoa, sự gần gủi nhau càng thêm khắng khít. Cầm cái muổng đút đồ ăn vào người bệnh, đẩy chiếc xe lăn đi, không phải đẩy để mà đẩy, mà trái lại, mang theo con tim mình thgeo vòng lăn của bánh.
Khi mạnh, có bao giờ vợ chồng con cái, ông bà nội được gần gũi thắm thiết như thế này đâu… Dù tiếng cười trong nước mắt, nhưng nước mắt không phải là nước mắt thường tình mà là nỗi thương yêu rản rụa.