
Cuối cùng là những ngấn lệ long lanh hạnh phúc
Chúc mừng anh Đinh Cường thoát hiểm kỳ diệu.
Những mảng màu đang rực rở toát lên trên gương mặt, ánh mắt của anh. Đẹp, chao ơi là đẹp. Màu không phải màu chết, màu bầm, màu chì, màu đau lòng xé ruột, mà màu cùa sự sống. Nắng rực trên da, trên tóc trên nụ cười. Và cái bắt tay cũng ấm, thật ấm vô củng, ngây ngất, tê mê. Mừng anh bình an.
Cả khối sắt thép bị co rúm, vậy mà con người yếu như loài sậy lại không hề hấn.
Vui lắm anh Đ C à.
Cám ơn Phạm Cao Hoàng – Cúc Hoa đã tạo nên buổi hội ngộ trùng phùng này.
Thôi bỏ qua chuyện này. . Giờ chúng ta chỉ nói chuyện văn chương. Thơ Cao thị Vạn Giả thật tuyệt. Ngoài Khúc Ly Đình THT có sưu tầm thêm bái thơ nào khác trong tập Thơ Miền Nam thời chiến không?
Có chứ anh.
Xin đăng lại tặng anh:
Cao thị Vạn Giả
Khúc Ly Ðình
Tiễn chân anh tận phi trường
Lỗi đi. Lỗi ở. Mười phương lỗi về
Mù sương phi cảng nảo nề
Thôi anh. Ở lại buồn về em mang
Tiễn anh một chén rượu tàn
Một bàn tay nắm. Một hàng lệ mau
Cuộc cờ thế sự binh đao
Phút giây tái ngộ ngàn sau biết còn!
Một em trong cảnh hao mòn
Một anh đất khách nhớ tròn tháng năm
Trời Tây rẽ bước âm thầm
Ngàn năm mỏi cánh chim bằng tha hương.
Khi trời xanh trong mắt
Khi trời xanh trong mắt
Người đi vào tình yêu
Bằng một cánh tay thần
Năm khởi đầu yêu dấu
Anh đi vào đời em
Bằng tiếng nói thiên thần
Đôi mắt ấy đượm buồn
Giọng nói ấy bi thương
Bên nhau hồn cúi xuống
Nghe buồn im nắng trưa
Ngày chia tay mùa ấy
Lá vàng bay trên đàng
Chiều năm tàn gió động
Người yêu thì mông mênh
Khi trời phai sắc cũ
Mắt dõi bốn phương trời
Bằng một chút hoang vu
Tựa vai người trong mộng
Đời cây cối
Khi chiều mây bay ngang giáo đường
Như sương
Nhà thờ đỏ
Hỡi đời buồn cây cối
Một con đường đá đen
Khi ngày gió đi ngang giáo đường
Thoáng bóng mơ huyền diệu
Lẫn điệu buồn
Chuông vọng hồi trong sương
Nôi tình yêu hư ảo
Mai chiều hoang vu phần giáo đường
Những mây trời vẫn cũ
Và một cánh chim bay
Còn có phận cây buồn
Thương yêu từ giã biệt.
Đầu thu
Khi rừng mới sang thu buổi chiều tôi đứng yên
Người ấy bây giờ mùa xuân không còn vang tiếng cười
Khi đưa tôi về lời tiễn chân rất chậm mùa thì buồn trên vai áo xuống làn môi
Đêm giới nghiêm như một canh buồn
Vầng trăng ra đi xa dần xa dần
Người ấy bây giờ chong ngọn đèn tàn
Đọc bài thơ và ngắm ảnh
Hiền hòa trong trái tim
Giấc mơ tôi thành khách chuyến xe đầu
Khởi chạy suốt đường liên tỉnh
Người ấy bây giờ mùa xuân không còn vang tiếng hát
Buổi chiều đầu thu ngoài trời sương mù bay ngang bay ngang.i