New York, tháng 11, 1965
Tôi là người lái xe ô-tô-buýt giữa thành phố New York
Mỗi ngày tôi lái ô-tô-buýt đi trên những con đường không người những con đường chim chết
Những con đường của mỗi ngày
Từ Riverside Drive đến Broadway đến đại lộ thứ Năm rồi đến Washington Square công trường nghệ sĩ tóc bay em hát
Từ Greenwitch Village tôi đi về Chinatown
Mưới lăm xu mỗi chuyến
Dù xa hay gần hay mau hay chậm
Tôi vẫn lái cuộc đời tôi trên những con đường quen thuộc không mây
Dù mùa lá rụng hay dù tiếng kèn nửa đêm có căng bườm thổi đến Honolulu nhiều gió
Xa rồi Việt nam Đà lạt và cà phê Tùng cuối năm
Anh gục đầu trong hầm cà phê Figaro Nữu Ước
Chuyến ô-tô-buýt của đời tôi vẫn chạy hoài
Trên những con đường Mỹ châu trống rỗng
Chuyến xe không về Harlem đói khổ
Bởi vì Mỹ châu trống rỗng như chuyến ô-tô-buýt chiều nay tóc bay em khóc
Tôi vẫn lái chuyến xe này đi về đêm tối
Đêm tối Nữu Ước như đêm tối nhà xác
Tôi đốt đèn cầy để nhìn xác tôi giữa nhà mồ Mỹ châu lạnh lẽo mưa đen
Đêm qua tôi thấy máu đỏ trong hầm xe điện IRT giữa con đường 42th hay Times Square
Tôi thấy Việt nam huy hoàng như mặt trời vẫn mọc trên máu đỏ
Trên mái xe ô-tô-buýt chiều thu.