thơ làm ở phi trường

 khi chờ trực thăng bốc
(phi trường trực thăng Bà Gi, 1968)

Trưa bốc bụi mù, tàu lên tàu xuống
Mấy hàng quân ngồi, súng đạn ba lô
Anh bạn nghĩ gì khi nhìn tấm ảnh
Anh mang bên mình chụp đứa con thơ

Thì cũng quá quen cảnh  chờ tàu bốc
Sao mà không quen chống đở tấm thân
Khi chiếc trực thăng thả người xuống đất
Là ta với người tà lọt cùng lăn

Ôi tấm thân này trói gà không chặt
Sao mà mang đầy lịch sử ngàn cân ?

Một chuyến bay nào
(Phi trường Phủ bài Huế – 1966)

Một chuyến bay nào mang tôi về Saigon
Một chuyến bay nào mang em về Qui Nhơn
Trời quê hương mù sương mù sương
Tôi mang đôi mắt em – buồn muốn khóc
Cho tôi nhìn một lần cuối nhớ thương
Cho tôi nhìn ngôi nhà gió phi trường
Cầu rất khẻ con tàu đừng bay vội…

Gọi cốc cà phê để nhớ nhung
(phi trường Newark 2001)

Một chỗ dừng chân, ngày lãng du
Nơi đây phi cảng trắng sương mù
Một con tàu chớp đèn ra bãi
Những mắt nhân tình đợi ở sau

Gọi cốc cà phê cốc nhớ nhung
Tàu đi, tôi có tiễn ai đâu
(Những người tội tiễn thì đi biệt
Còn lại mình tôi những chuyến tàu)

Tàu lại xa rồi, tôi ở đây
Ngoài kia chiều đã chạm chân ngày
Những người đoàn tụ đang cười nói
Chỉ có mình tôi nỗi lạnh đầy…

 

%d