Viết lúc 4AM – Rồi có ngày, blog này sẽ không còn dấu vết

Vâng, rồi có một ngày, khi nỗi đam mê, hăm hở về một cuộc chơi trong thế giới ảo này không còn thích thú nữa, thì tôi sẽ click vào command DELETE. Như một  kẻ uy quyền, tôi cho sập đổ tan tành cái cơ đồ tôi tạo dựng.

Vì vậy,  trong thời gian này, ta cứ đến với nhau như khách trong một hội chợ.
Khách sẽ ghé gian hàng này, thăm gian hàng nọ. Khách sẽ phê phán chỗ này đẹp, chỗ khác tầm thường. Khách sẽ thích sản phẩm của gian hàng này và dừng lại lâu để trầm trồ, hay qua một gian hàng khác chẳng buồn ghé thăm. Khách cũng lắc đầu, khi thấy dưới những mặt hàng hào nhoáng  kia chỉ là những mặt hàng ăn cắp bản quyền một cách trái phép, bất chấp quyền sở hữu chất xám. Và vân vân… Khách bây giờ là ông vua.  Khách là kẻ được cưng chiều số một.  Bởi sự hiện diện của khách đã làm tăng uy tín gian hàng, đã khiến các  công ty tin cậy, và từ đó, càng nhận được thêm sự hỗ trợ.

Trong một thế giới như vậy, tôi bị hụt hơi. Tôi cũng bị cuốn vào trong cơn lốc của Blog. Dù muốn dù không, tôi cũng muốn người đến thăm nhiều, thật nhiều, nhận nhiều lời khen, nhận nhiều @ chia sẻ. Dù muốn dù không  tôi phải nghĩ đến khách hơn là nghĩ đến tôi.  Tôi phải học cách “how to attract more readers to your WordPress blog” như  trong một forum nào đó tôi đã đọc. Tôi phải tìm post bài có nội dung gay cấn, cụp lạc, hay gợi sự tò mò bằng dấu hỏi như Bi kịch Hoàng Phủ Ngọc Tường? để thấy thiên hạ ghé thăm tấp nập từ ngày này sang ngày khác, thay vì muốn xóa cái bài này ra khỏi Blog vì cái vết ô nhục và xốn mắt mỗi ngày phải thấy nó, để post những tác phẩm quí hiếm như Vọng của Nguyễn Đức Sơn, hay Chiến tranh VN và tôi của Nguyễn Bắc Sơn hay Cõi Đá Vàng của Nguyễn thị Thanh Sâm….

Chắc bạn nghĩ tôi đầu hàng trong cuộc chạy đua. Không, không ai bắt tôi phải chạy đua, để mà đầu hàng.

Bởi vì tôi chẳng có một giao ước nào với bất cứ ai, dù là giao ước tinh thần đi nữa.

Vâng, có lẽ  có một ngày, tôi sẽ click vào command DELETE, và thêm một lần nữa, cho nó nằm ngủ giữa cõi vô cùng.

Ngày ấy là ngày nào. Tôi cũng không biết.

Bởi tôi như con chim  từ đâu lại, ngứa cổ hát chơi.

Que sera sera.

%d