Hai cánh tay gầy sao giữ được hoa niên
Hạt lệ đã khô sao hiểu là vị mặn
Thời tuổi trẻ của tôi chỉ là bom đạn
Ngày thanh niên tôi
nửa biển nửa rừng
Với rượu đàn bà ngả bảy ngả năm
Với Liên khu 5 Sao Vàng sẵn sàng chặt đầu móc mắt
Thời tuổi trẻ tôi:
Khi thì Bồng Sơn, Tam Quan, Phù Ly, Phù Cát
Khi thì Tân Cảnh, Daksuk, Tam Biên
Đơn vị tôi nhiều người Thượng hơn người Kinh
Nênthanh xuân tôi
Phết nhiều màu đen hơn màu hồng màu tím
Ngày tôi ra trường,
Thủ Đức vinh danh nhà văn bằng hai cây bút máy
Vinh dự làm sao một đôi cặp Canon
Vinh dự làm sao đứng giữa hàng quân
Trung tướng khom mình bắt tay chúc mừng “chuẩn úy”
Này hộp nhung đen, này tên tuổi đỏ
Nhật ký Quân trường gian khổ mồ hôi
Báo Bộ Binh, mỗi tháng buồn vui
Tôi đã lấy gian khổ mình tô lên trang giấy
Cặp bút Canon. món quà quí ấy
Vậy mà tôi đành đoạn bỏ rơi
Bỏ chúng bơ vơ, như đứa con Hời
Không cần nhớ, bởi có nhiều điều đáng nhớ
Không cần thiết, bởi ngón tay đã từng cầm bút
Chúng cần bóp cò hơn chữ nghĩa thơ văn !
Tôi cần gì một cây bút máy Canon !
Nhưng mà hôm nay, bỗng nhớ vô cùng
Cây viết máy với hàng tên đậm chữ
Tôi đã thoát những móng vồ lịch sử
Tôi đang truy tầm những đúa con hoang
Tôi đang nhặt từng con chữ cháy đen
Mắt mờ lệ trên từng giòng yêu dấu
Chữ nghĩa của tôi, tưởng rằng thất tán
Vẫn được xứ người gìn giữ cưu mang
Chỉ có mình tôi thì quá đổi dững dưng
Khi đã biết rồi, thì trời ơi, đã mất !.
Vâng, có những thứ trong đời, ta không kịp gìn giữ. Ta tiếc. Ta buồn.
Nhưng xin nhà văn hãy vui, vì không có cặp bút máy Canon, người đã có computer.
Chữ nghĩa của con người vô biên. Có khi không diễn tả bằng lời. Có khi không nằm trên giấy, mà ở trong tim của những người từng đọc nó.
Xin chia vui với người. Chúng ta còn sống đến hôm nay.