Viết lúc 4AM – Về một bài thơ tự do độc đáo của Lâm Vị Thủy

Sáng nay, tôi đã đọc lại, như đã từng đọc lại biết bao nhiêu lần bài thơ Ngày Tháng Năm của Lâm Vị Thủy. Cám ơn thư viện đại học Cornell đã giúp tôi tìm ra được bài thơ. Nếu không có Cornell, có lẽ tôi sẽ không bao giờ có được niềm hạnh phúc lâng lâng bên cốc cà phê buổi sáng cuối năm dương lịch như thế này.

Càng đọc tôi càng tìm thêm cái hay của bài thơ.  Từ lối dùng chữ  phóng túng và đầy ấn tượng như  những bài thơ tự do của Thanh Tâm Tuyền (2,3,11,12,13, 19,20,21, 22,23,24,25…). Đến cách ví von trong thơ  tình Nguyên Sa (14,15, 20, 21), hay nỗi buồn của thơ  Hoàng Trúc Ly (4,5,6)… Bên cạnh  cũng có nét riêng biệt độc đáo của Lâm Vị Thủy mà tôi không (hay chưa) tìm ở một nhà thơ khác.  Ví dụ

Bây giờ tháng bảy trời đương mưa (7)
Em lấy chồng tháng ba năm ngoái (8)
Tôi thiếu em những ngày xưa ngu dại (9)
Em nợ tôi dăm ba lời tạ từ. (10)

Chữ dùng rất dản dị, không kiểu cách, không văn hoa, không bóng bẩy (ví dụ chữ đương).  Mà lại qúa tuyệt. Nó chở cả một nỗi buồn đến thắt ruột qua hai câu:Tôi thiếu em những ngày xưa ngu dại (9)/ Em nợ tôi dăm ba lời tạ từ. (10) . Hai đàng đều thiếu/ nợ nhau. Vậy nên trách ai đây. Hay là trách duyên số? !

Ngày tháng năm

Tôi sẽ về Gia Định chiều nay (1)
Chiếc buýt cuối cùng qua sông cầu mới (2)
Những ngọn đèn vàng ngậm cười ven bãi. (3)

Tôi sẽ ngồi quán cà phê đầu đường đất đỏ (4)
Kêu một ly đen nhỏ (5)
Đợi chuyến xe bò chở rác về khuya. (6)

Bây giờ tháng bảy trời đương mưa (7)
Em lấy chồng tháng ba năm ngoái (8)
Tôi thiếu em những ngày xưa ngu dại (9)
Em nợ tôi dăm ba lời tạ từ. (10)

Bởi vì không quê hương nên nghĩ mình yếu đuối (11)
Tôi trở về mang dấu chàm tử tội (12)
Và những chuyện thần tiên những chuyện thần tiên chưa từng kể (13)
Không có em còn nói cho ai (14)
Không có ai Gia Định còn gì để tôi quyến luyến. (15)

Như những người lái xe đi qua đời mình nhắm mắt (16)
Tôi trở thành lãng tử trong ca dao (17)
Tóc rối ưu tư nụ cười nửa miệng (18)

Thuốc hút vàng tay mà vẫn se môi (19)
Không có em những tuần trăng ở đây vô nghĩa (20)
Chủ nhật nhà thờ không người dự lễ (21)
Tôi đi vào những lối đi xưa (22)
Gọi tên em cùng với lúc thành phố lên đèn (23)
Và tiếng còi tầu chợt đến rất xa xôi (24)
Phải chi em đừng có nhiều kỷ niệm (25)

Phải chi tôi đừng thèm biển rộng sông sâu (26)
Thì em muôn đời vẫn là người yêu đơn sơ bé nhỏ (27)
Thì tôi không bao giờ phải khóc hôm nay… (28)

Leave a Reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

%d