THT: Viết lúc 4 AM (1)

Thức  dậy lúc 3 AM. Có niềm vui chờ đợi cho một ngày sắp sửa. Mở lại E mail, trang Blog…Nhìn lại hình  hai đứa cháu nội,,,Đọc lại những lá thư từ  vạn dặm quê nhà. .. Thêm một cái computer nữa trở thành nạn nhân. Điện bị cúp sau một cơn bão, rồi mở rồi tắt, vài lần, khiến máy bị hỏng. Muốn vất đi, nhưng tiếc những file, những nhu liệu đã lưu…

Tương tự,  cũng vì tiếc nên mới có những bài về di sản văn chương miền Nam , những tập thư Quán Bản Thảo trên trang Blog này

Sáng nay, nhận được thư của bạn cũ: nhà văn Mang Viên Long, qua comment. Cám ơn bạn đã chia sẻ. Vui thôi mà. Dù phải nghiền ngẩm bao nhiêu trang tài liệu, đọc qua những forum, cố nặn óc nhớ lại HTML hay CSS, ngôn ngữ mới nhất dành cho WEB… Niềm vui là thấy Blog mình được hình thành do chính mình tự làm chũ. Để không còn địa dư, biên địa lằn ranh. Để khi windows được mở ra, thế giới ảo sẽ thay vào thế giới thật… Để cuộc đời này được thăng hoa qua youtube, facebook, qua Yahoo, Google… Để người bạn ta, mấy mươi năm chưa hề gặp, dù nơi bạn ở, bước chân ta đã dẫm nát… bây giờ được tái ngộ hàn huyên…

Bạn bắt ta nhớ đến thê thiết An Nhơn, Bà Gi, Tháp Bánh Ích, con sông Côn, và quán cà phê chợ Huyện… Như tấm hình tôi tôi tìm được trên Net dưới đây.

Nhìn hình nhớ đến một buổi chiều xa xưa,  cũng giòng sông này, những người lính thám kích, sau một chuyến đi tìm dấu địch ở dưới chân đèo An Khê, trên đường trở lại hậu cứ, chúng tôi đã dừng lại, để chuẩn bị cho lần vượt sông. Poncho làm phao. Súng đội đầu. Vừa đạp, vừa bơi. Lo vô cùng bởi vì nếu một hai  nòng súng du kích ở bờ bên thì chắc hết đường chạy…   Vậy mà bình yên.

Giờ đây, tấm hình nhắc tôi trở về những ngày cũ. Thấy như trước mắt, ngọn tháp Chàm hiện ở xa xa. Sông xanh, mây xanh, lá xanh. Bãi bờ cát trắng. Có điều giữa  người chụp và tôi, chắc chắn có hai cách thưởng ngọan khác nhau. Người chụp đặt nghệ thuật trên hết, còn tôi thì khác. Tôi đã lặn ngụp trong nước, và trong bể nước ấy ấy, pha trộn cả  khổ nạn,  gian truân lẫn niềm kiêu hãnh. Ngay cả hạt cát trên bờ cũng đã lọt vào trong giày trận khiến bàn chân phải đau thốn .

Gởi về anh một bài thơ thời chiến.

Đêm trên đồi Bánh Ít

Sông chảy dưới chân đồi
Nhớ hoài đêm không ngủ
Ra bờ sông gọi mãi
Chỉ vầng trăng lắng nghe

One Reply to “THT: Viết lúc 4 AM (1)”

  1. Thăm Anh! Thật không ngờ Anh đã bắt đầu ngày mới & làm việc từ hồi 3 giò sáng? Vậy là có thể tin rằng, Sức khỏe hãy còn…dẻo dai! Rất vui! Trong lúc đó, Đặng Tấn Tới đã bị giải phẩu não 2 lần trong 3 năm – bây giờ SK rất yếu.. Từ Sg T vừa goi về thăm tôi ( gần năm nay chỉ có 2 lần gọi.- thường tôi gọi qua DK đẻ hỏi thăm ) – Hỏi thăm tình trạng SK – T cho biết : ” Gay lắm, nay tay chân yếu nhiều rồi!”. Hỏi Tết gắng về quê thăm chơi một hai tháng rồi vào lại chờ tái khám được không – T ” chưa biết được, cậu à! “. Chiều hôm qua, lại được tin Nguyễn An Đình ( ở An ngãi – chắc anh còn nhớ? ) lại được chở đi cấp cứu ở BV Quinhon vì bênh tim! Đang thở oxy! Đọc ” Viết Lúc 4 h Sáng ” & Thơ của Anh – tôi thêm niềm tiin & an ủi! Chúc Anh mạnh giỏi để tiếp tục làm thêm những gì cần làm cho quê nhà & bạn bè nhé?

Leave a Reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

%d bloggers like this: